Số Phận Nhị Thập

Chương 187: Số Phận Nhị Thập



Dương Đào biết hiện giờ tình thế hiểm trở, nhưng nàng không biết thân thế thực sự của Mộ Cẩm. Nàng cũng nghĩ kẻ thù sẽ không đến mức tìm đến Nhị Thập gây phiền toái. Dương Đào nói: "Nếu Nhị cô nương muốn đi y quán, tiểu nữ sẽ đưa cô đi."

Nhị Thập gật đầu.

Hai người đi theo Trương Thúy Hoa tới y quán.

Nhị Thập lòng như lửa đốt, đắm chìm trong nỗi lo âu của chính mình, không để ý đường đi. Đến khi đi được một đoạn xa, nàng mới sinh nghi, đường tới y quán này sao càng ngày càng hẻo lánh?

Nhị Thập dừng bước, nhìn về bóng Trương Thúy Hoa phía trước. Vừa rồi là nàng sơ suất, không phát hiện ra chân Trương Thúy Hoa run bần bật.

Mọi thứ đều đã chậm.

Đến khi Nhị Thập xoay người muốn kéo Dương Đào chạy đi, bên cạnh bỗng xuất hiện vài hắc y nhân cơ bắp. Cực kỳ giống khi ở Hướng Dương Thành, lúc Chân Nguyên Nguyên bị đuổi giết.

Trương Thúy Hoa ôm đầu ngồi thụp xuống, kêu khóc: "Ta cũng không còn cách nào khác, mạng già trẻ trên dưới nhà ta đều nằm trong tay bọn chúng. A Man, xin lỗi ngươi a!"

Nhị Thập không trốn thoát được, nam tử đánh trúng huyệt đạo của nàng. Khi nàng mất đi ý thức, có ba gã nam tử lao tới tấn công Dương Đào.

Nhị công tử, ta không đợi được người trở về rồi...

- ---

Tiêu Triển bãi triều, rời khỏi cung rồi tới biệt viện.

Một người bận rộn như hắn, đi đến tận đây là vì muốn đánh giá Nhị Thập.

Ở Hướng Dương thành, hắn không thèm để nàng vào mắt. Hắn chỉ nhớ đó là một giai nhân thanh tú, nhưng cũng chỉ là giai nhân thanh tú mà thôi.

Tiêu Triển đứng ở mép giường, khinh miệt mà nhìn khuôn mặt nàng.

Mộ nhị công tử sao có thể trầm mê một nữ nhân như vậy.

Tiêu Triển cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Cho dù có lăng trì Nhị Thập đến chết, Mộ Cẩm cũng chưa chắc đã để ý. Mộ Cẩm không những không thèm để ý mà còn sẽ giễu cợt hắn ấu trĩ cũng nên.

Tiêu Triển bật cười. Hắn thế mà lại tin lời Tô Yến Tinh nói. Trên đời làm gì có thứ tình cảm nào không phai nhạt.

"Tạm thời để nàng ta ở đây, chăm sóc cho tốt." Tiêu Triển xoay người rời đi.

"Vâng." Đám hắc y nhân tuân lệnh.

- ---

Nhị Thập hôn mê hơn một canh giờ rồi tỉnh.

Nàng không lập lức mở mắt mà nằm nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Không có bất cứ tiếng động nào.

Lúc này nàng mới lặng lẽ mở mắt, chậm rãi chuyển động tròng mắt, đập vào mắt là một tấm màn che tinh xảo.

Dưới thân mềm mại thoải mái -- nàng đang ở trên giường.

Bên ngoài có mấy tấm rèm che, gian phòng ba cánh cửa sổ, ánh mặt trời chói mắt nghiêng ngả đổ xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng xác nhận một lần nữa, trong phòng không có người.

Không biết Dương Đào thế nào rồi... Có tới ba hắc y nhân, liệu Dương Đào có đánh lại được không?

Nhị Thập lần nữa thầm mắng chính mình, Nhị công tử đã bảo nàng ở yên trong phủ, không được chạy loạn, nàng vậy mà lại dễ dàng trúng kế.

Nếu Nhị công tử vì chuyện này mà gặp nạn... Nàng chính là một tội nhân.

Nhị Thập uể oải, học theo động tác của Mộ Cẩm, tự véo véo mặt mình.

Nhị công tử nói không sai, nàng đúng là một đồ ngốc.

Nàng hung hăng véo vài cái rồi buông tay.

Tiếp theo, chỉ đành xem tình hình rồi hành động.

Nhị Thập nhắm mắt lại. Lúc này không ngủ tiếp, nàng luôn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Không lâu sau, có một hắc y nhân đẩy cửa bước vào, thô lỗ quát: "Dậy, ăn cơm."

Nhị Thập ngồi dậy. Nàng run rẩy không thôi, khi vén màn lên nhìn thấy hắc y nhân, nàng càng sợ tới mức gắt gao túm chặt góc màn.

Sợ hãi, khiếp đảm, đây là những cảm xúc hắc y nhân thấy được tên mặt Nhị Thập, hắn không nói lời nào khác, lặp lại: "Ăn cơm."

Nhị Thập co rúm người lại.

Hắc y nhân giơ chân lên.

Mê Truyện Dịch

Nàng chậm chạp đặt chân xuống đất, đôi mắt mở to, tròng mắt như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.

Hắc y nhân đã thấy nhiều kiểu nữ nhân nhát gan. Chỉ cần hắn rút kiếm, con mắt không khép lại nổi. "Sẽ không g.i.ế.c ngươi, ăn cơm đi."

Nhị Thập khiếp sợ mà gật đầu. Chân trái loạng quạng vấp chân phải suýt ngã, vất vả lắm mới đứng vững lại được, nàng chạy nhanh tới chỗ bàn, liếc nhìn hắn một cái rồi ngồi xuống.

Hắc y nhân để đồ ăn xuống, đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Mâm cơm phong phú, có cá có thịt, có rau xanh, còn có cơm tẻ thơm ngào ngạt.

Đối phương tạm thời sẽ không g.i.ế.c nàng, đồ ăn này chắc là không có độc nhỉ...

Nghĩ như vậy, nàng lại không dám động đũa.

Một lát sau, hắc y nhân lại bước vào, hắn cất giọng lạnh băng: "Không muốn c.h.ế.t thì ăn cơm đi."

Nhị Thập lập tức vùi đầu ăn cơm. Thân phận đối phương không rõ, ngoài nghe lệnh ra, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Cho dù có độc, nàng cũng đã ăn rồi.

Nhị Thập đoán, đệ đệ nàng không hề tới kinh thành. Trương Thúy Hoa muốn lừa nàng rời phủ nên mới bịa ra chuyện đó.

Dương Đào... Xảy ra chuyện rồi sao?

Mộ phủ xảy ra chuyện rồi gì rồi?