Nhị công tử và Thốn Bôn, khinh công còn nhanh hơn ngựa. Người đưa tin không đuổi theo kịp.
Biệt viện của Thái Tử vẻ ngoài là nơi ở của thương nhân, mật thám nhất thời chưa tra ra.
Trong đám hắc y nhân, có một nam tử gầy gò, cải trang đi tới đường nhỏ trước cửa Mộ phủ bán bánh trôi mấy ngày. Hắn trở về bẩm báo với Chu Văn Đống: "Chu đại nhân, Mộ nhị công tử mấy ngày nay đều vui vẻ với hai tiểu thiếp mới nạp, hoặc là tới quán rượu mua vui, hoặc là tới trà lâu xem kịch. Người tiểu thiếp câm kia mất tích, Mộ nhị công tử bề ngoài không hề để ý." Tên hắc y nhân nghiêm túc nói, những gì hắn quan sát được cũng chỉ là bề ngoài.
Chu Văn Đống hồi cung bẩm báo.
Ấn đường Tiêu Triển một đường thẳng đứng. Dòng dõi hoàng thất, vốn không nên vì nữ nhân mà bị trói buộc. Mộ Cẩm m.á.u lạnh vô tình, mới xứng làm đối thủ của Tiêu Triển. Những nam nhân đắm chìm trong nữ nhi tình trường, đều là phế vật.
Nói như vậy, Nhị Thập không còn tác dụng nữa.
Tiêu Triển chán ghét Nhị Thập. Chợt nghe nói Nhị Thập là điểm yếu của Mộ Cẩm, Tiêu Triển liền nảy sinh ác ý với nàng.
Ngay sau đó tới biệt viện, thấy Nhị Thập cứ như con chim sợ cành cong, ngoài khóc thút thít xin tha thì cái gì cũng không biết. Tiêu Triển chán ghét nữ nhân nhát gan phiền phức, đối với nàng lại thêm vài phần bất mãn.
Còn nữa, Lý Trác Thạch thường tới biệt viện gặp Nhị Thập, nói chuyện với Nhị Thập vô cùng vui vẻ... Không đúng, không thể nói chuyện với nhau, nữ nhân kia là một người câm.
Lý Trác Thạch thường không nói chuyện nhiều trước mặt Tiêu Triển, cho dù nàng có ái mộ hắn, cũng chẳng thể cùng hắn nói hết tâm sự. Nhưng nàng cứ suốt ngày lẩm bẩm nói chuyện phiếm với Nhị Thập.
Tiêu Triển lại cảm thấy Nhị Thập lại càng thêm đáng ghét.
Mới nghĩ như vậy, Tiêu Triển cũng nổi lên cơn ghét bỏ với đống tấu chương quần thần dâng lên. Hắn rời khỏi thư phòng, gặp được Lý Trác Thạch ở khúc rẽ.
Nàng đổi một bộ y phục, rõ ràng là muốn xuất cung. "Thái Tử điện hạ."
Mặt mày Tiêu Triển nheo lại, "Trác Thạch, thật trùng hợp, nàng và ta đúng là tâm linh tương thông."
"Dạ, Thái Tử điện hạ, ta có việc phải xuất cung." Nhị Thập là người câm, Lý Trác Thạch đối với nàng ngược lại lại có thể thản nhiên tâm sự. Chuyện xưa nghẹn trong lòng thành những khúc mắc, bát nước đắng được đổ ra ngoài, vốn tưởng như bế tắc mà nay dần được gỡ bỏ.
Lý Trác Thạch thương hại tình cảnh bi thảm của Nhị Thập trong Mộ phủ. Đồng thời, nàng có chút hâm mộ. Nhị Thập tuy sống trong lo lắng sợ hãi, nhưng trái tim nàng là thuộc về chính nàng. Lý Trác Thạch bị trói buộc ở Đông cung, cho dù là thể xác hay tinh thần, đều chưa bao giờ hiểu thế nào là hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đau khổ của Nhị Thập là ngắn ngủi, còn Lý Trác Thạch thì chẳng thể nhìn thấy điểm cuối.
"Trác Thạch." Tiêu Triển ngăn cản Lý Trác Thạch, "Ta và nàng tới Ngự Hoa Viên một chút."
"Ta muốn đi ăn thử bánh bao ở Đông phố."
"Gần đây ngày nào nàng cũng xuất cung, ta thấy bên cạnh thật vắng vẻ." Thái Tử nói lời âu yếm, mặt không đỏ thở không gấp, cứ như gió xuân thổi tới.
Lý Trác Thạch cười, đôi mắt cũng chẳng cong lên nữa.
Biểu cảm của Tiêu Triển nhạt đi, cúi người nhìn mặt nàng, ẩn giấu chút uy hiếp, "Đừng lại đi gặp người câm kia nữa."
"Thái Tử điện hạ, ta và cô nương kia đặc biệt có duyên, từ khi mới quen đã liền thổ lộ tâm sự với nàng." Lời của Lý Trác Thạch là thật. Nàng không có bạn bè, ở Đông cung nàng cũng không có cung nữ hầu hạ. Nàng quen biết Nhị Thập, trùng hợp Nhị Thập lại không thể nói chuyện, là một người lắng nghe biết giữ miệng.
Tiêu Triển cười một cái, "Nàng có tâm sự gì? Nói cho ta nghe xem."
"Thái Tử điện hạ trăm công nghìn việc, chuyện của ta chỉ là tâm sự nữ nhi vặt vãnh. Ta xin phép xuất cung trước."
Lý Trác Thạch xoay người, ống tay áo nhẹ nhàng lướt qua Tiêu Triển. Lạnh lẽo trôi qua trong nháy mắt, bên cạnh Tiêu Triển trống vắng, tay hắn cũng trống không, chưa kịp nghĩ ngợi, hắn liền nắm chặt cổ tay nàng.
Lý Trác Thạch kinh ngạc quay đầu lại.
Ánh mắt Tiêu Triển như phủ một tầng băng, "Ta phát hiện, nàng càng ngày càng lạnh nhạt với ta."
Lý Trác Thạch không nói gì. Thái Tử vắng vẻ nàng là chuyện thường tình, nàng vắng vẻ hắn cũng chỉ mới gần hai ba tháng mà thôi. Thái Tử điện hạ sống trong nhung lụa đã quen, không chịu nổi cảnh vắng vẻ. Nàng cười rộ lên, nhẹ nhàng rút khỏi tay hắn.
"Nếu nàng lại tới biệt viện gặp nữ nhân kia, ta nhất định sẽ g.i.ế.c nàng ta." Thanh âm của Tiêu Triển thấp đến không thể nghe thấy, từng chữ từng chữ thả ra vô cùng thong thả.
"Thái Tử điện hạ không phải người lạm sát kẻ vô tội."
"Ta đã nói, nàng ta chưa bao giờ vô tội. Hơn nữa, thời gian nàng ở với nàng ta quá nhiều." So với thời gian ở bên Thái Tử như hắn còn nhiều hơn. Lý Trác Thạch trước nay chỉ biết đặt hết con mắt lên người hắn, giờ lại bị nữ nhân câm kia cướp đi.
Mê Truyện Dịch