Nhưng... việc đã đến nước này.
Thốn Bôn vội vàng đi bẩm báo cho Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm đang yên giấc ngủ trên giường. Nghe tiếng gõ cửa, lười biếng rời giường, "Vào đi."
Mê Truyện Dịch
Thốn Bôn bước vào, xoay người đóng cửa lại, vẻ mặt nghiêm trang: "Nhị công tử, người truyền tin của Mộ phủ tới báo."
"Ừ." Mộ Cẩm đem bùa bình an ở đầu giường đeo vào thắt lưng. Nút thắt nữ nhân kia thắt rất độc đáo, nút thắt nhỏ tựa như hồ điệp giang cánh. Hắn lại không làm được. "Chuyện gì?"
Bùa bình an này, Thốn Bôn tận mắt nhìn thấy Nhị Thập đeo cho Nhị công tử. Nhị công tử lúc ngủ cũng không rời, mang đặt dưới gối. Thốn Bôn cúi đầu nói: "Nhị công tử, Nhị Thập cô nương bị bắt đi rồi."
Mộ Cẩm nghe được hai chữ "Nhị Thập", khóe miệng đang khẽ nhếch lên, liền đông cứng giữa chừng. Hắn lạnh lùng hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Người truyền tin nói, là năm ngày trước."
Ngón tay Mộ Cẩm giật giật, muốn cầm cái gì đó bên cạnh, nhưng trên tay trống không. Hắn nhìn thấy trường phiến trên bàn, bèn xuống giường, tiến đến cầm lên, "Xoạt" một tiếng mở quạt ra. Phẩy phẩy quạt, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, rồi lại không thấy nhàn nhã nữa, hắn khép lại cây quạt. "Dương Đào đâu?"
"Dương Đào bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh." Nếu nói về chức trách của ám vệ, Dương Đào đã thất trách. Thế nhưng, Thốn Bôn bổ sung thêm một câu: "Nàng cố gắng chống đỡ hơi tàn về Mộ phủ mật báo."
Mộ Cẩm hung hăng ném quạt sang một bên, lạnh lùng nói: "Ta trước khi đi đã nói với nàng ta, không được chạy loạn, không được chạy loạn. Nữ nhân này vĩnh viễn không học được cách nghe lời." Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, gần như mất hết khí lực, nặng nề thả người xuống ghế. "Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng nhận được bài học." Hắn đưa tay đỡ trán, nhắm mắt lại.
"Thái Tử vì sao phải nhằm vào Nhị Thập cô nương?" Thốn Bôn cảm giác được, hơi thở của Nhị công tử vô cùng hỗn loạn.
"Não bị hỏng rồi." Mộ Cẩm xoa huyệt thái dương của chính mình, thấp giọng nói: "Nữ nhân này cũng không làm ta bớt lo." Hắn lại mở mắt ra, một tay chạm vào bùa bình an đeo trên thắt lưng. Túi đựng bùa mỏng manh, phảng phất lưu lại mùi hương của Nhị Thập. Hai tay hắn cầm lên, không nói gì nữa.
Trong phòng yên lặng. Thốn Bôn nhạy bén nghe ra, Mộ Cẩm khẽ thở dài. Đây không phải là một Nhị công tử xưa nay bày mưu tính kế. Điều Thốn Bôn lo lắng đã trở thành sự thật, Nhị công tử e rằng đã có nhược điểm.
"Năm ngày rồi." Hồi lâu, Mộ Cẩm mới ngồi thẳng dậy. "Muốn hỏi, muốn khai, nữ nhân này chắc đã khai hết rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhị công tử, Nhị Thập cô nương là người câm, thuộc hạ đoán Thái Tử bắt nàng là có nguyên nhân khác, không phải có lời muốn hỏi."
"Có lẽ Tiêu Triển thì không, nhưng nữ nhân này... là loại cỏ đầu tường phản bội còn nhanh hơn bất cứ ai." Phản cũng tốt, khai cũng được, nàng có thể cố gắng bảo vệ tính mạng. Bảo vệ được tính mạng là tốt rồi.
Trong lời nói Mộ Cẩm cũng không nghe ra được ý tứ trách cứ. Nhị Thập rất sợ chết, hắn sớm đã biết. Nàng chính là như vậy, nói dối không chớp mắt, nói dối đều toàn ba hoa khoác lác.
"Nhị công tử, thuộc hạ nghĩ..." Thốn Bôn giương mắt nhìn Mộ Cẩm, "Thái Tử có thể lấy Nhị Thập cô nương để áp chế người hay không?"
Mộ Cẩm trong lòng chột dạ, nhanh chóng phủ định: "Nực cười! Một nữ nhân mà có thể áp chế được ta?"
Vừa dứt lời, hắn nhớ tới khi còn nhỏ, một ngày nọ, mẫu thân hắn sinh bệnh. Hoàng Thượng rất lâu không xuất hiện.
Mẫu thân khỏi rồi. Rất lâu sau đó, Hoàng Thượng mới đến.
Chân Nguyệt Sơn cũng lạnh nhạt với Hoàng Thượng. Dù Hoàng Thượng xin tha hay bày trò để bà cười, bà đều bày ra khuôn mặt thờ ơ.
Tiểu Mộ Cẩm nhìn Hoàng Thượng, giống như chú gà trống bại trận.
Hoàng Thượng bị đuổi ra ngoài, bất đắc dĩ dắt bàn tay bé nhỏ của tiểu Mộ Cẩm, "Đạm Nhi, chăm sóc mẫu hậu con thật tốt nhé."
Tiểu Mộ Cẩm giọng trẻ con hỏi: "Mẫu hậu bị bệnh, Phụ hoàng vì sao không tới gặp người? Phụ hoàng không thích mẫu hậu sao?"
"Không hề thích." Ba chữ này Hoàng Thượng nói rất nhanh, như thể phủ nhận chính mình. Hoàng Thượng vỗ vỗ đầu tiểu Mộ Cẩm, "Đạm Nhi, tình yêu là con d.a.o hai lưỡi. Thiên tử không được phép có nhược điểm. Con tương lai cũng là thiên tử, phải nhớ cho kỹ lời Trẫm dạy bảo. Một khi gặp hồng nhan họa thủy, phải nhổ cỏ tận gốc. Người không vướng bận, mới là nam tử hoàng thất sát phạt quyết đoán."
Một đoạn hội thoại này, đã từng có lúc thoáng qua trong tâm trí Mộ Cẩm, chỉ là lúc đó hắn đang đắm chìm trong nụ hôn với Nhị Thập, không phát hiện ra.
Thốn Bôn hỏi: "Nhị công tử, hành trình của chúng ta sẽ thay đổi sao?"
"Ngũ hoàng tử ở Bách Tùy đã nhiều năm, nhưng hắn bố trí tai mắt trong triều, chứng tỏ hắn có lòng muốn về nước. Năm đó, Ngũ hoàng tử không có lựa chọn, phải đi Bách Tùy làm con tin. Hắn không có cơ hội cạnh tranh cùng Thái Tử. Hiện giờ ta cho hắn cơ hội đó, đem củ khoai nóng Tiêu Triển quăng ra ngoài. Trai cò đánh nhau, ta làm ngư ông đắc lợi. Chúng ta trèo đèo lội suối đến tận đây, là để Ngũ hoàng tử về phe chúng ta. Không đến mức vì một nữ nhân..." Mộ Cẩm ngừng lại, "Làm xáo trộn kế hoạch."