Nam nhân phải lấy đại cục làm trọng.
Hơi thở Mộ Cẩm bình ổn, lại trở về là Nhị công tử vân đạm phong kinh. Hắn cười nhìn Thốn Bôn, "Đi chuẩn bị bữa tối đi."
Chủ tử đã nói vậy, Thốn Bôn không tiện nhiều lời, liền lui xuống.
Phong Hương là biên giới hai nước, giao thương qua lại mật thiết, khắp nơi đều có thể thấy được nam nữ Bách Tùy. Cô nương Bách Tùy cởi mở, dũng mãnh, để trần cánh tay cũng không phải hiếm lạ, có người còn để lộ cả mũi chân xinh xắn. Vừa đi vừa liếc mắt, xinh đẹp mỹ miều.
Mộ Cẩm suy nghĩ trước cửa sổ, có lẽ nên mang một mỹ nhân Bách Tùy về phủ.
Vốn là cảnh đẹp người vui, hắn lại nổi lên bực bội.
Bên này tuy mỹ nhân xinh đẹp trắng ngần, nhưng cũng không bằng tiểu mỹ nhân thơm ngon ngào ngạt kia.
Vừa nghĩ đến đó, những nữ tử Bách Tùy áo cHS mỏng liền mất đi thú vị.
Mộ Cẩm đóng cửa sổ lại, trong lòng suy tư, ngày mai qua biên giới, làm thế nào để liên lạc với Ngũ hoàng tử? Tiếp theo nên đàm phán thế nào? Ngũ hoàng tử sẽ muốn điều kiện gì? Cái nào nên đồng ý, cái nào không.
Một đống vấn đề bày ra trước mắt, Mộ Cẩm hơi hoảng hoạn, bất luận thế nào cũng không cảm thấy yên lòng, thậm chí cảm thấy chuyến đi này của mình vô cùng hoang đường, ngàn dặm xa xôi đến đây, kết quả lại mất đi nữ nhân kia.
Hắn ngồi xuống ghế dài, nhắm mắt dựa vào thành ghế.
Mỗi một đế vương đăng cơ, không tránh được xác c.h.ế.t khắp nơi. Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn hèn mọn... Có trách thì chỉ có thể trách số mệnh.
Nàng giảo hoạt như thế, hiểu rõ đạo lý kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Chỉ cần nàng khai ra toàn bộ. Tiêu Triển sẽ giữ lại cho nàng một mạng. Thế nhưng ngộ nhỡ... nàng giữ kín như bưng, không tiết lộ thân phận Tứ hoàng tử, Thái Tử có khi nào tức giận rồi đem nàng diệt khẩu hay không...
Mộ Cẩm nhíu chặt lông mày.
Đây là lần đầu tiên, hắn không thể tĩnh tâm suy nghĩ cái gọi là vì "đại cục". Hắn nghĩ đến nữ nhân kia, t.h.i t.h.ể m.á.u tươi đầm đìa.
Năm ngày rồi, hoặc là nàng sớm đã ——
Mộ Cẩm lắc đầu, không nghĩ nữa.
Từ lúc Thốn Bôn rời đi, chỉ mới trôi qua một khắc.
Thế mà giờ khắc này lại kéo dài dằng dặc đến vô tận. Mộ Cẩm đứng dậy đến bên cửa sổ, hung hăng đẩy cửa sổ ra.
Ngọn núi xa xa đang cắn nuốt ánh chiều tà, thiếu mất một góc như khóe miệng nhếch lên. Sắc trời nhuộm đỏ, không phải sắc đỏ tươi mừng vui, mà là sắc đỏ m.á.u thê lương.
Mộ Cẩm muốn treo lên mặt một nụ cười thoải mái, lúc kéo mặt lên, lại phát hiện trên mặt, trên tay, cả đáy lòng mình lan ra thứ cảm xúc lạ lẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nhìn ánh chiều tà, như thể đã trôi qua cả một năm, mới nghe thấy tiếng đập cửa, "Nhị Công tử, bữa tối đã chuẩn bị xong."
"Ừ." Mộ Cẩm hoàn hồn, phát hiện ở ngọn núi phía xa, mặt trời mới xuống được một nửa.
"Nhị công tử, công văn xuất ngoại đã thu xếp xong xuôi, ngày mai có thể khởi hành. Từ biên giới Bách Tùy đến kinh thành Bách Tùy, nếu đi ngựa, nhanh thì mất một ngày. Thuộc hạ đã chuẩn bị ngựa và lương khô —— " Thốn Bôn bày đồ ăn lên bàn, liếc mắt nhìn Mộ Cẩm, bỗng chốc im lặng.
Mê Truyện Dịch
"Ừ." Mộ Cẩm ngồi xuống, cầm đũa lên mới kinh ngạc phát hiện, trên mu bàn tay có giọt nước trong suốt.
Chắc là mưa từ nóc nhà rơi xuống.
...
"Nhị công tử, thuộc hạ xin cáo lui trước." Thốn Bôn rời đi để Mộ Cẩm có thêm chút thời gian.
Mộ Cẩm chậm rãi ăn cơm.
Ngọn núi phía xa đã hoàn toàn nuốt trọn mặt trời. Ánh chiều tà phía sau núi, là m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe của hoàng hôn giãy giụa. Nhìn xem, tà dương trên bầu trời, núi cao trên mặt đất, vẫn không ngừng g.i.ế.c hại lẫn nhau. Sinh tử của người trần càng thêm bé nhỏ không đáng kể.
Mộ Cẩm ngồi một lúc lâu, lại tới hỏi Thốn Bôn: "Tối nay có khởi hành đi Bách Tùy được không?"
Thốn Bôn nói: "Bách Tùy ban đêm gió to cát lớn, không tiện lên đường."
"Ừ, vậy nghỉ ngơi thôi."
"Vâng." Thốn Bôn không nói gì thêm. Nhị công tử là người thông minh, sẽ tự cân nhắc lợi hại được mất.
Nửa đêm, Mộ Cẩm y phục gọn gàng chuẩn bị xuất phát, gõ cửa phòng Thốn Bôn, "Hồi phủ."
Không ngoài dự đoán của Thốn Bôn. Nhị công tử làm việc quyết đoán, một khắc do dự kia, Thốn Bôn đã mơ hồ đoán được lựa chọn thật sự của Nhị công tử là gì.
Trước khi lên ngựa, Mộ Cẩm quay đầu nhìn thoáng qua hướng Bách Tùy.
Đàm phán cùng Ngũ hoàng tử không chắc chắn sẽ thuận lợi. Ngày mai đến Bách Tùy, sau đó về kinh thành còn cần thêm một ngày nữa, nếu đàm qua phán lại vài ba lần, lại trì hoãn thêm mấy ngày.
Về sớm về muộn mấy ngày, khác nhau ở chỗ, chính là t.h.i t.h.ể của nữ nhân kia còn ấm áp, hay đã lạnh băng.
Nếu là nam tử hoàng thất trong miệng Hoàng Thượng, Mộ Cẩm có lẽ sẽ không chần chừ mà xuất phát về phía Bách Tùy.
Đáng tiếc, không đi được.
Đại cục làm trọng. Nhưng đến tột cùng thì bắt đầu từ lúc nào, nữ nhân kia đã trở thành quan trọng nhất, hắn lại hoàn toàn không biết.