"Ừ, ta phải nhanh chóng rời khỏi thành mới được."
"Không có công văn, không thể đi quan đạo ra khỏi thành được. Đường rừng thì nguy hiểm, ngươi một cô nương gia..."
"Ta có cách."
Mua thịt lợn xong, Nhị Thập liền trở về. Nguy cấp như vậy, nàng biết không nên ở lại tiệm thịt lợn lâu, lại rước thêm rắc rối cho La Tiểu Điệp.
Buổi sáng các cửa tiệm lục tục mở cửa.
Ánh sáng chói chang mặt trời trải dài khắp phố. Có một bóng đen dài kéo đến chân nàng, vừa mảnh vừa nhọn, như một thanh kiếm sắc bén tụ đầy hắc khí.
Nhị Thập thả chậm bước chân, dừng trước một gian hàng mở cửa sớm.
Cái bóng kia cũng dừng lại.
Nàng đỡ đỡ búi tóc của mình, tiếp tục đi về phía trước.
Người đi phía sau không xa không gần. Nàng đi nhanh hai bước, hắn cũng đi nhanh hai bước. Nàng đi chậm, hắn cũng đi chậm.
Nhị Thập đi vào quán cháo, chỉ chỉ trong nồi.
Ông chủ ngầm hiểu: "Được"
Chủ nhân của cái bóng kia cũng đi đến, dùng giọng so với nàng còn trầm khàn hơn nói: "Ông chủ, cho một bát cháo."
Trái tim của Nhị Thập đập bình bịch, giả bộ bình tĩnh, lúc ngồi xuống lơ đãng quay đầu, liếc qua người nọ.
Người đó cũng là trung niên. Nam tử áo lam, trên tay áo còn có mấy miếng vá màu trắng, trên miệng có hai vệt ria mép, lông mày dài, đuôi mắt cụp xuống như liễu rủ, giữa hai chân mày lại có nét sắc bén.
Thủ hạ của Thái Tử đều là mấy thanh niên cơ bắp, nam nhân này... Chẳng lẽ nhìn trúng bộ dáng bà lão của nàng rồi hả?
Ông chủ đưa cho mỗi người một bát cháo.
Nhị Thập đưa tay vỗ trán, né tránh ánh mắt của người đàn ông kia, chỉ là ánh mắt kia nhìn nàng chăm chú như hình với bóng. Nàng cúi mặt, thật muốn trốn luôn vào bát cháo này.
Nhân lúc nam nhân trung tuổi đó ăn cháo, Nhị Thập buông bát, đứng dậy rời khỏi đó.
Đi không xa lắm, nhưng không thấy hắn nữa, Nhị Thập thở phào một hơi, cho rằng thoát khỏi hắn. Ai ngờ đi ngang một cửa hàng, lại gặp cái bóng thon dài đó.
Tiêu rồi, trốn không thoát.
Nhị Thập cắn răng, hướng về phía chợ đông người mà đi. Nàng càng đi càng nhanh, muốn lẩn vào đám đông.
Đối phương thân thủ cực nhanh, đuối tới bên cạnh nàng, gọi nhỏ một tiếng: "Nhị Thập cô nương, quả nhiên là cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhị Thập đột nhiên quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy, dưới hàng lông mày dài như lá liễu, là đôi mắt của Thốn Bôn.
Ngày đó bên trong bãi săn, cuộc đối thoại giữa Mộ Cẩm và Tiêu Triển, bằng thính lực của Thốn Bôn có thể nghe thấy rõ ràng.
Thốn Bôn còn chưa kịp ngẫm nghĩ lời nói của Thái Tử, đã đuổi phải theo Mộ Cẩm. Về sau lại cảm thấy không đúng.
Nhị công tử hỏi vài câu về chỗ ở của Nhị Thập, Thái Tử chỉ tránh không đáp, rồi bỗng nhiên phun ra một câu "Chết rồi."
Không lạ nếu Nhị Thập đã chết, kỳ lạ ở chỗ, lúc so chiêu với Nhị công tử, vẻ mặt và ngữ khí của Thái Tử, dường như có chút giận dỗi.
Cái giọng khẩu thị tâm phi này, Thốn Bôn bên cạnh Nhị công tử từng gặp qua.
Thốn Bôn không từ bỏ bất cứ hi vọng nào, phái vài ám vệ ra ngoài tìm kiếm Nhị Thập, đồng thời thu xếp tai mắt theo dõi tiệm thịt lợn của La Tiểu Điệp.
Nhị Thập ở kinh thành không quen biết ai, Mộ phủ đã không còn, chỉ còn lại La Tiểu Điệp.
Hôm nay, Nhị công tử tỉnh lại liền càn quấy, nói muốn ăn thịt cá. Nhị công tử thường xuyên hôn mê, ngẫu nhiên mở mắt liền đưa ra một đống yêu cầu cổ quái. Tưởng là tỉnh táo, miệng lại đầy lời mê sảng.
Thốn Bôn trung thành và tận tâm, sáng sớm đã xuống núi.
Mê Truyện Dịch
Tai mắt ở tiệm thịt lợn nói với hắn, có một nữ nhân tới mua thịt lợn lúc cửa hàng chưa mở bán, đi vào trong một lúc.
Thốn Bôn tận mắt nhìn thấy nàng rời khỏi cửa tiệm.
Nữ nhân đó xách một xâu thịt lợn, thân hình nhỏ yếu, tư thế đi đứng rất giống Nhị Thập. Nàng búi tóc như đại thẩm trung niên.
Thốn Bôn quan sát hai tay nàng, nhẵn nhụi không một nếp nhăn. Vì vậy, hắn liền bám theo.
Kết quả đúng là Nhị Thập.
"Ở đây không phải chỗ nói chuyện." Thốn Bôn rung rung chòm râu: "Nhị Thập cô nương, mời đi theo ta."
Nhị Thập cúi đầu theo sau.
Hai người đến một cửa hàng ngọc khí, sau khi ra hiệu với chủ quán liền tiến vào gian trong.
Đóng cửa lại, Thốn Bôn mới hỏi: "Nhị Thập cô nương, mấy ngày nay cô thế nào?"
Nhị Thập há to miệng, đột nhiên ngậm lại. Vốn dĩ nàng nghĩ, người câm quá dễ nhận ra, mở miệng nói chuyện ngược lại sẽ không khiến người khác chú ý. Ai ngờ lại gặp được người của Nhị công tử. Không biết hiện tại Nhị công tử có cho phép nàng mở miệng hay không, nàng bất đắc dĩ nhìn Thốn Bôn.
Thốn Bôn hiểu rõ nỗi băn khoăn của nàng, "Nhị Thập cô nương cứ nói đừng ngại. Thân thế của Nhị công tử, Thái tử đã biết." Đã là kết quả xấu nhất.
Vì vậy, Nhị Thập một năm một mười kể lại cho Thốn Bôn chuyện lúc sau.
"Khó trách, hôm nay ta phát hiện dáng người Nhị Thập cô nương gầy hơn trước nhiều, không dám nhận diện nên mới đi theo cô một hồi." Thốn Bôn nói: "Nhị Thập cô nương, chúng ta cùng đi gặp Nhị công tử."