Số Phận Nhị Thập

Chương 203: Số Phận Nhị Thập



Nhị Thập trầm mặc.

Thốn Bôn dường như đoán ra, nàng nhớ nhà, nhưng mà Nhị công tử cần nàng. Thốn Bôn ấn vào một khối ngọc trắng trên tường.

Cửa đá chậm rãi mở ra lối đi.

Thốn Bôn đưa tay: "Nhị Thập cô nương, mời".

Trước mặt hiện ra một lối đi vừa sâu vừa tối, chắc hẳn trời cao đã tiên đoán, lại phải đi theo hầu Nhị công tử rồi. Nàng mím môi, hỏi: "Nhị công tử vẫn khỏe chứ?"

Thốn Bôn thắp một ngọn đèn lồng, đi vào ám đạo, "Nhị Thập cô nương, có mấy bậc thang ở đây, coi chừng."

Xuống bậc thềm, hắn mới trả lời vấn đề của nàng: "Hiện tại tính tình Nhị công tử không được tốt lắm".

Nhị Thập tập mãi thành quen. Tính tình Nhị công tử có ngày nào tốt đâu?

"Lát nữa gặp mặt, nếu Nhị công tử nổi lên sát khí, Nhị Thập cô nương nhất định phải cách xa một chút." Thốn Bôn chỉ nói đến vậy.

Mê Truyện Dịch

Đang đi xuống bậc thang, Nhị Thập thiếu chút nữa bước hụt.

Thốn Bôn không nói lời vô nghĩa, lời hắn khuyên chắc chắn là cảnh báo thật lòng. Nói như vậy, so với trước kia, Nhị công tử càng thêm đáng sợ? Nàng bị bắt đi lâu như vậy, Nhị công tử lại mắc bệnh đa nghi trầm trọng, khẳng định sẽ nghi ngờ nàng tiết lộ bí mật cho Thái Tử, mới liên lụy đến Mộ phủ, đại loại vậy rồi.

- ---

Băng qua một thôn xóm, rồi lại lên núi, dừng lại ở lưng chừng sườn núi. Đây là nơi ở cũ của Mộ lão gia. Ba gian nhà nhỏ bằng trúc, trước cửa dùng một hàng gỗ trúc làm thành tiểu viện.

Quả là một chốn sơn thủy hữu tình.

Thốn Bôn nói: "Nhị Thập cô nương, trước tiên cô chờ ở đây một lát".

Nhị Thập gật đầu, nhìn hắn đẩy cửa gỗ làm bằng trúc xanh, đi vào phòng.

Qua một hồi lâu, Thốn Bôn mới đi ra, nói: "Nhị công tử đã ngủ rồi. Nhị công tử bị thương, ta đi sắc thuốc cho ngài ấy".

Bị thương? Nhị Thập truy hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

"Vẫn ổn". Thốn Bôn mang gói thuốc đi tới phòng bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhị Thập tiến đến nhìn.

Mộ Cẩm hôn mê nằm ở trên giường.

Nhị Thập mới hơn nửa tháng không thấy Nhị công tử, phát hiện hắn cũng gầy đi. Sắc mặt trắng như tuyết, nổi bật lên hàng lông mày vừa dài vừa đen. Gần đây Nhị Thập ăn đất quá nhiều, nên cảm thấy môi Nhị công tử cũng có màu nâu đất rồi.

Điểm hồng hào duy nhất trên mặt Nhị công tử là một vệt đỏ sậm bên khóe mắt trái. Đây không phải là son phấn, giống như là... vết máu.

Khi nào Nhị Thập mới có thể nhìn thấy bộ dáng ốm yếu này của Nhị công tử? Tiều tụy như một con ma ốm.

Đi theo Nhị công tử giống như kết giao bằng hữu lâu dài với Hắc Bạch Vô Thường, ngay cả Nhị công tử cũng không trốn thoát khỏi số mệnh của chính mình. Từ khi lên thuyền giặc của Nhị công tử, bất luận Nhị Thập muốn chèo lái đến hướng nào, thuyền vẫn rẽ sóng theo hướng ngược lại. Dần dà, tâm trạng nàng càng bình thản, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy. Người xưa có câu, "Bất hoạn quả nhi hoạn bất quân." So với việc một mình nàng phải trốn chạy khỏi cái chết, có Nhị công tử bên cạnh chạy trốn cùng, c.h.ế.t cũng có người đệm lưng, tất nhiên không thể không cam lòng rồi.

(*Bất hoạn quả nhi hoạn bất quân: không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng)

Nhìn ngắm Nhị công tử đang còn mang bệnh xong, Nhị Thập xoay người đi ra ngoài cửa.

Sau lưng liền truyền đến một tiếng: "Ai?"

Nhị công tử tỉnh rồi? Nhị Thập mừng rỡ quay đầu lại, nàng nở nụ cười tươi rói, chân chó chưa kịp nhấc lên đã thấy Nhị công tử nhảy dựng lên từ trên giường, lao về phía nàng. Nhanh như chớp, đôi mắt nàng mờ mịt, chỉ thấy trước mặt có một cái bóng khác xẹt qua.

"Nhị Thập cô nương, coi chừng." Vừa nói chuyện, Thốn Bôn vừa tiếp nhận một chưởng từ Nhị công tử.

Nghe được bốn chữ "Nhị Thập cô nương", Mộ Cẩm thơ ờ. Thốn Bôn đã lừa hắn rất nhiều lần, hắn không thể tin tưởng Thốn Bôn được nữa.

Hai người giao chiến, Nhị Thập không nhìn rõ, chỉ thấy trước mắt như điện lóe sấm giật. Nếu Thốn Bôn tới chậm một chút, nàng hẳn đã hồn lìa khỏi xác dưới bàn tay của Nhị công tử. Nàng gần như chạy ra ngoài giống như trốn chạy khỏi cái chết.

Mộ Cẩm chỉ dùng thức ăn lỏng duy trì thể lực nên không địch lại được Thốn Bôn, hơn nữa, công lực của hắn đang dần cạn kiệt, Thốn Bôn nhanh nhẹn mà thuần thục chế trụ được Mộ Cẩm.

Thả lại Mộ Cẩm nằm trên giường, Thốn Bôn ra khỏi phòng, kêu: "Nhị Thập cô nương."

Nhị Thập giật mình sững sờ bên cạnh khóm trúc xanh biếc, liếc mắt nhìn cửa trúc đã đóng chặt, nhẹ hỏi: "Nhị công tử... hắn làm sao vậy?"

"Nhị công tử võ công phản phệ, mất đi tâm trí." Thốn Bôn giải thích ngắn gọn.

"Mất đi tâm trí?" Nhị Thập trợn mắt há mồm, "Sao có thể như vậy?"

"Nhị công tử luyện chính là võ công tà môn, nếu tâm không tĩnh, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma." Thốn Bôn không nói cho Nhị Thập biết, Nhị công tử hay tin nàng c.h.ế.t mới khó thở công tâm. Trong thời gian ngắn Nhị công tử nhất thời không khôi phục ngay được, Thốn Bôn không muốn thêm gánh nặng khiến Nhị Thập áy náy.