Lúc trước khóc lóc nức nở, gào to than khóc đều là thủ đoạn để Nhị Thập bảo vệ tính mạng.
Giờ khắc này, nàng tràn đầy ủy khuất chua xót. Nhị công tử vốn nên cao cao tại thượng như trăng trên trời, hiện tại lại rơi xuống nhân gian, một thân dính bùn.
Nàng ủy khuất, bởi vì Nhị công tử bị ủy khuất.
Nhị Thập dùng mu bàn tay gạt đi giọt lệ bên khóe mắt. "Đi sớm về sớm."
- ---
Hai thanh niên mi thanh mục tú đi lên núi.
Nhị công tử yêu thích sắc đẹp, hộ vệ phần lớn là thanh niên tuấn tú, nữ tử xinh đẹp. Thế nhưng dù có tuấn tú, có xinh đẹp, Nhị công tử cũng không thấy được nữa.
Nhớ đến đấy, như có ai đó thở dài trong cổ Nhị Thập, thỉnh thoảng buông ra một hơi.
Thốn Bôn rời đi khoảng chừng nửa canh giờ.
Mộ Cẩm tỉnh. Đáy mắt như biến thành mây đen kỳ lạ. Đúng lúc cáu kỉnh, cực kỳ phá hoại.
Một hộ vệ trầm giọng nói: "Nhị Thập cô nương, cô vẫn nên tránh ra bên ngoài đi."
Bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, Nhị Thập dưới chân chạy nhanh như bay ra ngoài, cuối cùng dựa cạnh một thân cây trúc.
Tiếng gió lay động cành trúc, xào xạc xào xạc. Như hiện lên bầu trời quang đãng, một mảnh rừng xanh.
Nàng ngẩn người một hồi lâu. Chợt nhớ tới lúc chia tay Nhị công tử, hắn dáng vẻ cao lớn, trường bào tung bay, cực giống pho tượng vị tướng nàng từng thấy hồi bé. Người dân Tây Phụ Quan gọi là La Sát, là vị tướng quân Đại Tễ nổi danh bách chiến bách thắng.
Hóa ra, Nhị công tử tại một khắc kia, trong mắt nàng lại uy vũ như vậy...
Gian phòng vang lên tiếng đánh nhau "hồng hộc", lôi suy nghĩ của Nhị Thập trở lại. Vừa nghe, cả người nàng ngồi xổm xuống, tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào trong.
Hạt bụi bay vào mắt khiến ống tay áo nàng ướt đẫm. Mãi đến khi tiếng đánh nhau chấm dứt, nàng mới dụi dụi mắt, đứng lên.
Thân thể Mộ Cẩm suy yếu, đánh không lại hộ vệ. Nhưng tính tình hắn bộc phát, vẫn phải quần nhau với đám hộ vệ một hồi.
Một hộ vệ từ trong đi ra, nói: "Nhị Thập cô nương." Hắn ngừng lại, muốn nói lại thôi.
Nhị Thập nhìn lại.
Hộ vệ tiếp tục: "Nhị công tử đói bụng, Nhị Thập cô nương nếu được, có thể làm cơm hay nấu cho Nhị công tử một bát mì hay không?"
Ở đây không có nữ ám vệ. Nam thì chẳng ai biết nấu cơm, Thốn Bôn đã mời một đại thẩm ở thôn dưới chân núi đến, sáng trưa tối đều tới nấu cơm.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhị công tử không hài lòng với trù nghệ của đại thẩm, mới vài ngày đã đổi đi đổi lại bốn người.
Những vị đại thẩm rời đi đều nói cho người khác, nơi này có một mỹ nam bệnh tật, nhưng tính tình cực kỳ tàn bạo, động một cái liền vứt chén ném đĩa. Vỡ loảng xoảng loảng xoảng, đã thế ngoài miệng còn luôn nói muốn g.i.ế.c người.
Thôn làng nhỏ, mấy câu đó không đến một buổi chiều liền truyền đi khắp nơi.
Vì vậy, không còn ai lên núi nấu cơm nữa.
Nhị Thập nhào bột mì đơn giản, nêm chút dầu muối, rắc thêm vài lát hành, lại chan thêm nước canh của Tây Phụ Quan.
Một chén mì thịt bò thơm ngào ngạt, được bưng đến trước mặt Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm bực bội: "Vì sao không đốt đèn?"
Hộ vệ sửng sốt, đang muốn trả lời.
Nhị Thập vội vàng tiến vào.
Tính tình Nhị công tử vốn đã kém, sau khi mất đi tâm trí càng thêm hỉ nộ vô thường. Thốn Bôn không có đây, hai gã hộ vệ ít nhiều cũng có điều cố kỵ.
Nhị Thập lo lắng, nếu Nhị công tử biết hai mắt hắn bị mù, nhất thời không tiếp nhận được sẽ đem cái gian nhà trúc này đập nát. Nàng thử mở miệng nói: "Nhị công tử, đuốc đèn đêm nay đã dùng hết rồi, đêm nay tạm thời chấp nhận vậy thôi."
Mộ Cẩm quay đầu về phía nàng, màu đỏ yêu dị nơi đáy mắt đã rút đi, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng. "Ngươi là ai?"
"Nhị công tử, ta là Nhị Thập của Yểm Nhật Lâu." Nhị Thập rầu rĩ đáp lời.
Vừa dứt lời, hai tròng mắt đen như mực của Mộ Cẩm chặt chẽ khóa trụ nàng, ẩn giấu trong đó lệ khí hung ác.
Hộ vệ cực kỳ cảnh giác: "Nhị Thập cô nương, chạy mau".
Mộ Cẩm vẽ ra một nụ cười lạnh, tránh được cái bắt của hộ vệ, chỉ một bước chân đã mau lẹ vọt đến trước mặt Nhị Thập. Dù mắt không nhìn thấy gì, hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Sát khí của hắn có thể cảm nhận được rõ ràng. Nhị Thập té ngã, định chạy ra ngoài.
Nhưng Mộ Cẩm lại vươn ra một chân, vừa vặn dẫm trên váy nàng. "Ai phái ngươi tới giả mạo nàng? Đúng là tự tìm đường chết."
Nàng cầu xin tha nói: "Nhị công tử, ta không hề giả mạo, ta đúng là Nhị Thập của Yểm Nhật Lâu. Ta..." Nàng không mang thẻ bài, liếc mắt trao đổi với hộ vệ.
Hộ vệ cung kính phụ họa nói: "Nhị công tử, nàng thực sự là Nhị Thập cô nương."
Nụ cười Mộ Cẩm càng lạnh: "Nữ nhân kia không nói được, ngươi là ai?"
"Nhị công tử..." Nhị Thập quỳ dậy, đỡ lấy tay Mộ Cẩm, "Nhị công tử, trước kia ta không thể nói, thế nhưng, thế nhưng... giờ đã lấy lại được giọng nói rồi."