Số Phận Nhị Thập

Chương 204: Số Phận Nhị Thập



Nhị Thập không hiểu biết võ công, cho rằng ý Thốn Bôn là Nhị công tử không chuyên tâm rèn luyện công pháp mới phải chịu phản phệ. Nàng thở dài, sao Nhị công tử lại biến thành như vậy?

"Chúng ta không dám rời khỏi kinh thành, bởi vì sư phụ của Nhị công tử là Lâm thần y đang được mời đến trong cung. Chỉ có ông ấy mới có thể trị liệu cho Nhị công tử. Có điều, phải đợi đến khi nào Nhị công tử tâm bình khí hòa mới được." Thốn Bôn hiếm khi nói nhiều như vậy: "Lâm thần y đã dặn, mỗi ngày đều phải sắc cho Nhị công tử một chén thuốc an thần để bình ổn tính tình".

"Thuốc đã uống được bao lâu rồi?"

"Hai ngày rồi."

Có thể thấy, hiệu quả của thuốc không lớn. Vừa rồi Nhị công tử không giống như tính tình không tốt, căn bản hắn chính là một kẻ sát nhân.

Thốn Bôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, không nhiều lời, lại tiếp tục sắc thuốc.

"Để đó ở đây cho ta." Ngừng một lát, Nhị Thập lại nói: "Có điều, Nhị công tử động một cái lại muốn g.i.ế.c người, ta ở đây liệu có an toàn không?"

"Thị lực của Nhị công tử đã suy yếu, nhất thời không nhận ra Nhị Thập cô nương."

Cũng phải. Hiện tại nàng vẫn đang là một đại thẩm. Nhị Thập lúc này mới xả ra hờn dỗi trong lòng.

Nàng vốn nên lo cho cái mạng nhỏ của chính mình. Thế nhưng, tay quạt ấm thuốc, nghe mùi dược liệu tỏa ra, tâm nàng lại không lo đến an nguy của mình. Nhị công tử là công tử ca được nuông chiều từ bé, giờ chịu khổ như vậy, cũng coi như học được một bài học.

Nàng không biết hít phải mùi gì. Giống như khóc than vì hít mùi thuốc nấu, tung bay giữa không trung, thật lâu không tan biến.

Thốn Bôn sợ Mộ Cẩm lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t Nhị Thập, không để cho nàng vào phòng lần nữa.

Nhị thập đứng bên cửa sổ, muốn vào xem nhưng lại không đành lòng, đôi mắt ngó ngang ngó dọc.

Nghe thấy Thốn Bôn lên tiếng: "Nhị công tử, uống thuốc thôi."

Mộ Cẩm không đáp.

Nàng quay đầu lại nhìn, thấy hắn nâng tay lên rồi bỗng nhiên buông xuống.

Thốn Bôn đang mớm từng thìa, từng thìa thuốc.

Nhị Thập quay đầu, sau đó chạy ra ngoài.

Nàng cho rằng, Nhị công tử tính tình ngang ngược như vậy, đời này sẽ không có lúc nào sơ ý. Thấy hắn lâm vào tình cảnh như thế, nàng như niếm trải tư vị chua xót, tựa như những đêm đông tỉnh ngủ vì gió lạnh, thấy ủy khuất mà nhớ tới Nhị công tử. Nhị công tử trong suy nghĩ của nàng là kiêu ngạo, là cuồng vọng. Bùa bình an là nàng thành tâm cầu nguyện, nàng hi vọng Nhị công tử luôn luôn khỏe mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộ Cẩm hôn mê đến chạng tối. Tỉnh lại rồi, lại lấy từ dưới gối ra một vật, nắm chặt trong tay.

Thốn Bôn lại lần nữa giới thiệu: "Nhị công tử, vị này chính là Nhị Thập cô nương".

Mộ Cẩm nằm nghiêng trên giường. Từ khi hắn mắc mưu bị lừa, đến giờ đã mắt điếc tai ngơ, hắn một mực nhắm mắt giả bộ ngủ. Kinh mạch hắn bị tổn thương, đầu óc rối loạn, muốn nghĩ cũng không nghĩ được gì, chỉ có thể nắm chặt tấm vải mỏng trong tay.

Nhị Thập rửa mặt sạch sẽ, khôi phục bộ dáng trước đây. Nàng nịnh nọt tiến lên, chờ Nhị công tử trách mắng.

Thế nhưng, Mộ Cẩm vẫn không nhúc nhích.

Thốn Bôn lại nói: "Nhị công tử, đây đúng là Nhị Thập cô nương, người quay đầu lại nhìn xem".

Mộ Cẩm thấy thật ầm ĩ, hắn không muốn gặp ai cả. Hắn nhớ rõ chính mình vẫn đang tìm một người, người này không biết đã đi đâu. Nhưng hắn ngẫu nhiên tỉnh táo, lại nhớ ra, người này sẽ vĩnh viễn không trở về nữa.

"Nhị công tử." Thốn Bôn tiếp tục nói: "Nhị Thập cô nương đã làm một chén mì trường thọ, người có muốn nếm thử không?"

Mì trường thọ? Lúc này Mộ Cẩm mới mở to mắt, tiếp theo, hắn lại cau mày thật chặt, oán giận nói: "Trời tối cũng không đốt đèn."

Đáy mắt Thốn Bôn nổi lên vẻ lo lắng, "Nhị công tử, người... nói sao?"

"Trời tối, tối như vậy, ăn mì thế nào được?" Mộ Cẩm không vui xoay người.

Mê Truyện Dịch

Thốn Bôn hiếm khi sắc mặt tái nhợt.

Nhị Thập sững sờ, nàng thấy trong mắt Nhị công tử phảng phất như một tòa huyết trì, đẹp đến quỷ dị. Nàng giơ tay lên trước mắt Mộ Cẩm, ngón tay run nhẹ, quơ đi quơ lại vài cái.

Tròng mắt Mộ Cẩm vẫn hướng về phía trước, "Người đâu? Mì của ta đâu? Còn không mau đốt đèn?"

"Nhị công tử, người hãy nghỉ ngơi trước." Thốn Bôn đưa mắt ra hiệu cho Nhị Thập.

Mộ Cẩm hừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Thốn Bôn cùng Nhị Thập đi ra ngoài cửa, nói: "Hôm trước, mắt Nhị công tử chảy máu. Mấy năm trước, Nhị công tử trong lúc luyện võ không cẩn thận, cũng từng xuất hiện triệu chứng này, nhưng không ảnh hưởng đến thị lực".

Nhị Thập hoảng sợ lắng nghe.

"Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi phủ Thượng Thư một chuyến, xem có thể gặp được Lâm thần y hay không." Thốn Bôn bình tĩnh, tỉnh táo, nói: "Nhị Thập cô nương, thôn chúng ta có ám vệ, ta sẽ phái hai người tới đây..." Thốn Bôn ngừng nói, dời đi ánh mắt, đầu cúi xuống đất.