Số Phận Nhị Thập

Chương 212: Số Phận Nhị Thập



"Ừm." Không biết đan dược an thần có tác dụng hay do có Nhị Thập ngủ chung khiến Nhị công tử thoải mái, hai ngày nay, tính tình hắn ít khi phát tác, ngẫu nhiên còn tỉnh táo hỏi mấy vấn đề sắc bén.

Giả dụ như, hắn nhớ rõ, Nhị Thập nợ hắn một món đồ. Đột nhiên hắn sẽ chất vấn nàng: "Đồ ngươi thiếu ta đâu? Thêu đẹp không?"

Nhị Thập đáp: "Về sau thân thể Nhị công tử khỏe lại, người muốn ta thêu bao nhiêu cũng được."

"Sao hiện tại không đưa cho ta luôn?" Hỏi là hỏi như vậy, nhưng hắn không phát điên như mấy ngày trước. "Không để ý đến ngươi nữa."

Dù thế nào đi nữa, Nhị công tử ngừng quấy rối là Nhị Thập đã vui rồi. Nàng đứng phía sau, vỗ vỗ vai hắn, tiếp đến, nàng nắm thành xe lăn, chậm rãi đi về phía trước. "Nhị công tử, chúng ta đi ra ngoài một lúc nhé."

Thốn Bôn lo lắng đường núi gập ghềnh, ở cách đó không xa, không nhanh không chậm theo sát phía sau.

Trên đường, Nhị Thập miêu tả lại phong cảnh xung quanh cho Nhị công tử: "Nhị công tử, ở đây có một rừng trúc."

"Ừm." Mộ Cẩm nhạt nhẽo đáp lời.

"Nhị công tử, nơi này có một dòng suối nhỏ, còn có mấy chú cá con đang chơi đùa."

"Ừm."

"Nhị công tử, bên sườn núi khắp nơi đều có hoa dại."

Mộ Cẩm mất kiên nhẫn ngắt lời nàng: "Có phải ta sinh ra đã mù đâu, trên núi này có đồ vật tầm thường nào mà tự ta không biết?"

Mê Truyện Dịch

Nhị Thập không nói nữa. Thực ra, Nhị công tử có sức để nổi nóng mới tốt.

Đi một đoạn đường trầm mặc, Nhị công tử lại không thoải mái hỏi: "Sao ngươi không nói gì?"

Nhị Thập thành thật trả lời: "Ngọn núi này không có cảnh sắc gì hiếm ạ. Nào cây, nào cỏ, nào hoa, nào suối, Nhị công tử đều đã nhìn rồi".

Mộ Cẩm cũng lười nói chuyện.

Đúng là một nữ nhân không thú vị.

Nếu có một thiên kim tinh thông cầm kỳ thi họa làm bạn, thì ngắm hoa đạp cỏ là lúc có thể ngâm thơ tác đối. Đâu giống nữ nhân này, dọc đường có hoa dại vô danh, nàng liền nói ra hai chữ: hoa dại. Sao không liên tưởng hoa mỹ một chút, so sánh thành mẫu đơn, hải đường, hoa nhài,... để hắn rong chơi trong biển hoa.

Chốt lại, đây là một nữ nhân không thú vị chút nào. Tuy nhiên, có nữ nhân không thú vị này bên cạnh, mấy ngày nay hắn trừ việc phun ra mấy ngụm m.á.u thì không còn đau ốm gì khác.

Chỉ có nam nhân thú vị mới xứng đôi với một nữ nhân không thú vị. Có thể thấy, hắn là một nam nhân vô cùng thú vị rồi.

- ---

Mộ Cẩm và Nhị Thập đều cải trang.

Dù trên mặt bị vẽ thêm nếp nhăn, dính râu giả, Nhị công tử cũng nhất định phải thật tuấn tú. Chính hắn không quên hoa hòe lộng lẫy, lại nói với Nhị Thập: "Ngươi cải trang thành một đại thẩm xấu xí đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì thế, Nhị Thập biến thành một đại thẩm trung niên có một nốt ruồi vừa đen vừa lớn bên miệng.

Có vài người qua lại dưới chân núi.

Trong đó có một người mặc váy đỏ thạch lựu, tuổi tác áng chừng trên dưới 30, dáng vẻ vô cùng thùy mị, lúc đi đánh eo uốn éo, làn váy nhẹ nhàng đung đưa.

Mỹ phu nhân vốn đang chú ý tới khuôn mặt Mộ Cẩm, nàng ta liếc mắt lại đây một cái. Tiếp theo, ánh mắt chuyển tới cái chăn che đi nửa người dưới của hắn, nàng ta nhếch miệng lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc hận.

Nhị Thập nghĩ, may là Nhị công tử không nhìn thấy nữ nhân này, nếu không thấy bị coi khinh như vậy, chắc chắn Nhị công tử lại phát cáu.

Mỹ phu nhân đi tới.

Mộ Cẩm hỏi: "Có phải vừa có một nữ nhân xinh đẹp đi qua phải không?"

"Phải." Nhị Thập nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, chân bước nhanh hơn. Mắt mù rồi còn phân biệt được đẹp hay không đẹp, quả nhiên là cái nết đánh c.h.ế.t không chừa.

Mộ Cẩm lại nói: "Mùi hương cách xa vài dặm đường vẫn còn ngửi thấy." Quá gay mũi.

Nhị Thập nhỏ giọng hỏi: "Nhị công tử từng nói ta hương thơm ngào ngạt, vậy ta có mùi hương gì thế?"

"Mùi cơm."

"..." Biết trước đã chẳng hỏi.

Một lát sau, Mộ Cẩm vịn một tay lên xe lăn, tay còn lại đỡ trán, "Ta cảm thấy hơi mệt."

"Nhị công tử, hay chúng ta trở về nhé?"

"Ừ." Hắn nhắm mắt, "Càng ngày càng thấy mệt."

Nhị Thập dịu dàng đáp: "Nếu mệt thì người ngủ một chút đi."

Đường lên núi tốn khá nhiều sức. Thốn Bôn đến nhận lấy xe lăn, vững vàng đẩy lên sườn núi.

Mộ Cẩm đã đỡ trán ngủ.

Nhị Thập liền kéo chăn lại cho hắn.

Một công tử ca như Nhị công tử, có lẽ lúc nhàn rỗi sẽ mạnh mẽ đốn cây chẻ củi. Đáng tiếc, hiện giờ hắn đi đường cũng là một vấn đề, không còn như trước kia, tay chỉ năm ngón có thể lấy được tính mạng của nàng.

Đã từng là một Diêm La Vương, giờ lại trở thành công tử yếu đuối hai tay trói gà không chặt. Sự chênh lệch đó, đến Nhị Thập cũng khó mà chịu được, ấy vậy mà Nhị công tử lại gặp phải kiếp nạn này.

Ngày hôm qua, Thốn Bôn đã giúp nàng đẩy xe lăn đến nhà trúc.

Nhị Thập sợ Nhị công tử cảm thấy khó tiếp nhận, dù sao thì xe lăn cũng là đồ vật dùng cho những người bị liệt. Nàng đang muốn bàn với Thốn Bôn cách khiến Nhị công tử ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn.