Số Phận Nhị Thập

Chương 214: Số Phận Nhị Thập



Bà chủ nuôi gà trợn mắt há mồm nhìn Nhị công tử từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng như tiên tử hạ phàm. Bà ta đánh giá từ trên xuống dưới, gà tặc này có diện mạo thật tuấn mỹ. Người đọc sách giảng "hạc trong bầy gà", hẳn là chỉ cảnh tượng này đi.

Bà chủ nhà không lên tiếng.

Nhưng lão chủ nhà lại không dễ tính như vậy, gã luống cuống chạy ra hô toáng lên: "To gan, ban ngày ban mặt lại dám đi trộm gà! Người đâu, có trộm!"

Nhị Thập nghe thấy tiếng kêu, cảm thấy dự cảm không lành, quay đầu nhìn.

Xe lăn trống trơn, bóng dáng Nhị công tử đâu rồi?

Lại nhìn về phía phát ra tiếng kêu.

Nam nhân diện một thân đồ trắng bị chúng gà mái vây quanh, đúng là Nhị công tử.

Nhị Thập xách rau lên, vội vàng chạy tới.

Mắt thấy gã chủ nhà giơ chổi chuẩn bị táng cho Mộ Cẩm một cái, nàng quát: "Dừng tay!"

Nhị Thập tiến lên, dang tay bảo vệ trước người Một Cẩm, ngoài miệng lại nói: "Thực xin lỗi, đây là thiếu gia nhà ta. Người không cẩn thận đi vào chỗ ở của ngài..."

Bà chủ nhà híp mắt nhìn nốt ruồi đen bên môi Nhị Thập, "Nhà ai không vào, lại có thể không cẩn thận đi tới chuồng gà nhà chúng ta."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Nhị Thập lấy ra chút bạc vụn: "Đây xem như là tiền bồi thường. Ngài ấy thật sự chỉ là không cẩn thận mà thôi".

Có tiền thì dễ nói chuyện. Lão chủ nhà thấy Nhị Thập liên tục xin lỗi cũng không so đo nữa. Hắn nói: "Cũng may là chỉ tới chuồng gà nhà chúng ta, nếu nhảy vào chuồng lợn nhà cách vách thì quần áo hắn không còn sạch sẽ như vậy đâu."

"Vâng, vâng." Nhị Thập dắt Mộ Cẩm ra khỏi chuồng gà, dìu hắn lên xe lăn, "Nhị công tử, người trộm gà nhà người ta làm gì?"

"Ta không trộm." Mộ Cẩm vân đạm phong kinh.

"Vậy sao người chạy tới chuồng gà nhà bọn họ làm cái gì?"

"Ta đi lấy."

"..." Nhị Thập lại hỏi: "Sao người lại đi bắt gà?"

"Hầm canh." Càng thêm phần cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.

Nhị Thập thở dài: "Nhị công tử thích uống canh gà hay sao?"

"Không muốn."

Mê Truyện Dịch

Nhị công tử ngoài miệng nói vậy nhưng Nhị Thập vẫn nhớ, trở về nhất định phải bảo Thốn Bôn mua một con gà về hầm canh.

Nhị Thập đẩy hắn đi trên đường núi, "Nhị công tử, chẳng phải người không đi được sao?"

"Vớ vẩn." Mộ Cẩm đè tay nàng lại, đột nhiên đứng dậy cho nàng xem, sửa lời nói: "Ta không phải không đi được, chỉ là không đi xa được thôi."

Nàng nhặt cái chăn rơi trên mặt đất lên, nói: "Nhị công tử, ngồi xuống ngay ngắn cho ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn lại ngồi trở về, tiếp tục nói: "Giờ ta đã biết ở đó có hàng rào. Ngày mai đi nữa, nhất định có thể thần không biết quỷ không hay bắt một con gà về."

Nhị Thập xụ mặt, "Xòe tay ra."

"Làm gì?"

"Xòe ra."

Mộ Cẩm làm theo.

Nàng đánh một cái vào lòng bàn tay hắn. Thương hắn là người bệnh nên nàng không dám dùng sức, hơn nữa, đánh hắn thì tay nàng cũng đau.

Mộ Cẩm nhíu mày: "Ngươi không phải nha hoàn của ta sao? Muốn tạo phản à?"

"Ta là nha hoàn cũng biết đạo lý không được ăn trộm ăn cướp, người là một công tử phú quý, lại chạy tới nhà người ta trộm gà. Mất mặt muốn chết."

Nhị Thập đang muốn đánh thêm cái nữa, Mộ Cẩm đã khép lại lòng bàn tay. Hắn tốt tính muốn bắt gà bồi bổ cho nàng, ấy vậy mà nàng lại đánh hắn. Hắn quay đầu đi: "Làm ơn mắc oán, cho ngươi đói chết."

Lần đầu tiên Tiêu Triển phải nếm trải mùi vị bị mổ bụng, toàn bộ đều do Mộ Cẩm ban tặng.

Suốt quá trình trị liệu cho Tiêu Triển, Lâm Ý Trí không hỏi quá mười câu.

Lâm Ý Trí là người của Mộ Cẩm. Nếu không phải Chu Văn Đống tự ý hành động, Tiêu Triển cũng chẳng muốn cầu xin lão giúp đỡ.

Tiêu Triển giống với Hoàng Thượng, hắn cho rằng ngự y vì nước mới là thầy thuốc, Lâm Ý Trí chẳng qua chỉ là một lang trung giang hồ.

Vì vậy, khi Lâm Ý Trí vừa làm xong thuật mổ bụng, Tiêu Triển liền sắp xếp lão đến chỗ hắn, để ngự y tiếp trị liệu.

Hôm nay, Tiêu Triển nửa người ngồi dựa trên giường.

Bên giường có bày một bàn cờ, vẫn là ván cờ dở dang từ lúc hắn đi tới bãi săn. Lần này hắn đã tìm được cách phá giải. Đặt xuống một quân cờ trắng, tử cục trên bàn cờ liền đảo ngược.

Hắn nghe được một tiếng: "Thái Tử điện hạ."

Từ khi Tiêu Triển bị thương, Lý Trác Thạch vẫn luôn ở chỗ này chăm sóc cho hắn, mệt mỏi thì nằm ngủ trên ghế dài.

Một canh giờ trước, Hoàng Thượng đã tới Đông cung, hòa giải với Tiêu Triển để bàn bạc một số chuyện quan trọng.

Lúc này, Lý Trác Thạch mới về phòng mình ngủ một giấc.

Ngủ dậy thì Hoàng Thượng vừa rời đi.

Lý Trác Thạch lo lắng, Tiêu Triển cùng Hoàng thượng trò chuyện lâu như vậy, tinh thần có thể trở nên xấu hay không, vì thế liền đi tới. Tuy rằng oán hận hắn vô tình, nhưng nàng là người có tình, không thể cười trên nỗi đau của người khác, không ngó ngàng gì tới.

Tiêu Triển giương mắt nhìn nàng, đưa tay ra.

Lý Trác Thạch đặt tay vào trong lòng bàn tay ấm áp của hắn.