Lâm Ý Trí lại nói đến Tiêu Triển, "Ta đã nói với Thái Tử, ta đã để lại một thứ trong bụng hắn. Thái tử tức giận đến nỗi mặt mũi đen xì, nhưng cũng không dám g.i.ế.c ta."
Tiếng cười của Lâm Ý Trí trong trẻo: "Ta chỉ tiến cung một lần mà có thể làm hai cha con bọn họ tức giận suýt hộc máu. Rất đáng, rất đáng. Có điều, trong cung có một mùi rất lạ, g.i.ế.c cha con, g.i.ế.c huynh đệ, g.i.ế.c hậu phi. Không phải ai cũng ngửi được mùi vị của quyền thế. Khó trách Nguyệt Sơn ở trong cung lại nhiễm bệnh."
Nói xong, Lâm Ý Trí nhìn Từ A Man, "Cô vào trong đi, trò chuyện với Mộ Cẩm, đừng để nó ngủ."
"Vâng." Từ A Man vội vàng đi vào.
Lúc này Lâm Ý Trí mới hỏi Thốn Bôn: "Nữ nhân này có gì hơn người?"
Thốn Bôn đáp: "Tình nhân trong mắt hóa Tây thi." *
* Câu gốc: Giáp chi mật đường ất chi tỳ sương. Tạm dịch: Mật ngọt của người này nhưng lại là thạch tín (độc dược) của người khác. Bắt nguồn từ lời khen của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ dành cho Dương Ngọc Hoàn (Dương quý phi). Ở đây Lười đã chọn một câu khác mà Lười nghĩ có vẻ tương tự.
Lâm Ý Trí thở dài: "Ngày ấy ta hỏi Hoàng Thượng, Nguyệt Sơn có gì hơn người? Hoàng thượng giận tím mặt, nói ta dám gọi thẳng khuê danh của tiên Hoàng Hậu. Nhưng mà, ta có nói mười câu "Nguyệt Sơn" thì Hoàng thượng cũng không c.h.é.m đầu ta được, chỉ hỏi ngược lại ta. Thật ra, ta hy vọng Nguyệt Sơn chỉ là một người bình thường, ai cũng không vừa mắt nàng ấy, chỉ để ta thích nàng."
Mê Truyện Dịch
Thốn Bôn nói: "Tâm tư của Nhị công tử giống với Lâm thần y."
"Tiểu tử ngươi trưởng thành rồi, ngay cả tâm tư của nó mà ngươi cũng hiểu? Tiểu Thốn Bôn, có cô nương nào vừa ý chưa?" Lâm Ý Trí cười mờ ám.
"Thuộc hạ sẽ đi theo Nhị công tử cả đời."
"...Nhạt nhẽo."
- ---
"Nhị công tử." Từ A Man ngồi cạnh thùng gỗ, chống cằm nhìn Mộ Cẩm vì ngâm thuốc mà bị hun đến đỏ.
Cơ thể của hắn đỏ như tôm luộc, gân xanh tím nổi lên trên mặt, ngũ quan như ngọc cũng bị biến dạng, khóe mắt như bị kéo lên.
"Về sau công tử sẽ lại tuấn mỹ hơn người thôi."
Mộ Cẩm ngâm đến mức trái tim như bị phỏng, lời nói của nàng lại như sét đánh ngang tai.
Nàng nói gì đấy? Nàng cũng không nhìn lại dáng dấp của mình đi... Không phải, dù sao nàng cũng là một tiểu mỹ nhân.
Vừa nãy, Lâm Ý Trí vừa đổ thuốc vừa thì thầm: "Đúng là đồng nhân không đồng mệnh, ta đẹp trai ngời ngời như vậy, đến nay vẫn còn độc thân. Tên tiểu tử thối nhà ngươi lại có người bên gối trước, biết thế đã đẩy xương ngươi thành một tên xấu xí quái dị rồi. Ta đã gặp được cô nương kia của ngươi, rất xinh đẹp, Nguyệt Sơn dưới suối vàng biết được, chắc chắn rất mừng cho ngươi."
Mộ Cẩm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tất nhiên mẫu thân sẽ vui mừng, vì bà thích con dân xinh đẹp như thế.
Thông minh một chút nhưng dã tâm không lớn.
Thấy hắn rơi vào tình cảnh như vậy, nàng vẫn có thể cười nói như cũ. Hắn sợ nhất là mấy nữ nhân chỉ biết khóc lóc khổ sở, cảm xúc cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Còn không phải, nàng đang nói với hắn: "Nhị công tử, nước này sắp nướng chín người luôn rồi."
Đúng là một nữ nhân đáng ghét.
"Nhị công tử, người nói người đi, không tập võ lại còn thích thể hiện."
Hắn nhếch miệng, mặc kệ nàng.
"Nhị công tử, sao người lại luyện tà công vậy?"
Rốt cuộc Mộ Cẩm cũng nói: "Ngươi lải nhải quá rồi."
Từ A Man ngừng một chút: "Nhị công tử, người đừng nói chuyện. Có một cơ gân đang kéo nửa khuôn mặt người, mỗi khi người nói thì mặt đều bị méo xệch."
"..." Hắn ngậm miệng lại.
Nàng cười cười, "Ngoan nào, xong rồi là người lại trở về làm Nhị công tử tuấn mỹ."
Một lát sau, Từ A Man lại hỏi: "Nhị công tử, sao người lại xúc động đi quyết đấu với Thái Tử vậy?"
Khi nàng hỏi câu hỏi này, Mộ Cẩm muốn trả lời nhưng lại cảm thấy khó mở miệng. Yết hầu lên xuống vài cái, cuối cùng bĩnh tĩnh nói: "Ta cam tâm tình nguyện."
Một khắc phú chí tâm linh, vậy mà Từ A Man có thể nghe ra ý tứ dài ba mươi chữ trong mấy chữ kia của Mộ Cẩm.
Nàng chính là "người một nhà" trong mắt Nhị công tử rồi.
Nàng vén tay lên, gác trên thùng gỗ, lại nhìn cận mặt Nhị công tử. Ngũ quan sắc bén như nanh thú, nhưng so với Thải Tử ôn nhuận thì lại nhìn lương thiện hơn.
Sau khi thị lực bị giảm sút, Mộ Cẩm đều dùng nhĩ lực nắm bắt mọi thứ, nhận thấy hô hấp nhẹ nhàng của nàng gần sát bên cạnh, hắn hỏi: "Ngươi dựa gần như thế làm gì?" Cũng không sợ bị ngũ quan vặn vẹo của hắn hù chết.
"Nhị công tử, bây giờ ta đã hiểu rõ tại sao công tử lại nói mình thiện tâm rồi." Vừa tàn nhẫn vừa thiện tâm, Nhị công tử của nàng đúng là kỳ lạ.
Mộ Cẩm hừ lạnh một tiếng: "Ta sẽ tính sổ với ngươi sau, ta "ghi" lại hết rồi đấy. Bây giờ không chỉnh được ngươi, sau này ngươi sẽ không mấy dễ chịu đâu."