Nàng vừa mới thầm khen ngợi Nhị công tử, hắn lại chứng nào tật nấy. "Nhị công tử "ghi sổ" được bao nhiêu chuyện thế?" Lâm thần y nói không thể để Nhị công tử ngủ nên Từ A Man bèn thuận theo đề tài của Mộ Cẩm.
"Đến nay vẫn chưa thấy đưa đồ cho ta đâu."
Từ A Man vội vàng trả lời: "Thêu rồi, thêu rồi. Sáng nay ta đã thêu xong. Nhưng mà... Ta không biết Lâm thần y hôm nay tới trị liệu cho Nhị công tử. Ta đã thêu một dải khăn che mắt. Nhị công tử đã khỏi bệnh rồi, không dùng được nữa..."
Lại là khăn, ngoài mấy thứ đồ cho các cô nương thì nàng không nghĩ ra được đồ gì khác sao. Ngẫm lại, so với cái khăn hoa nhài gì đó, thì khăn che mắt là thứ phù hợp bệnh tình của hắn nhất rồi, chứng minh đây là thêu chỉ vì hắn, là chiếc khăn duy nhất. Tâm lý của Nhị công tử đã cân bằng hơn một chút, "Ừ."
Nước thuốc hun đến mức hắn hơi buồn ngủ, chỉ đáp lại một tiếng rồi không nói gì nữa.
Từ A Man thấy hắn nhắm mắt lại, hỏi: "Nhị công tử, công tử còn có chuyện gì muốn tính sổ với ta nữa không?"
"Ừ." Có đấy, nhưng mà Mộ Cẩm chưa nghĩ ra ngay được.
"Còn gì nữa?" Nàng hỏi tới cùng.
"Quên rồi." Môi hắn giật giật, nỉ non hai chữ giữa đôi môi, dáng vẻ như ngủ mà lại không phải ngủ.
Dưới tình thế cấp bách, Từ A Man nói: "Nhị công tử, lúc ta bị Thái tử bắt đi, có phải người lo lắng ta sẽ phản bội người hay không? Nên người mới muốn tính sổ với ta?"
"Ừ." Mộ Cẩm sắp mơ màng ngủ mất thì nghe thấy hai chữ "Thái Tử", đành ép bản thân phải tỉnh táo lại. Thế nhưng hắn không nghe rõ cả câu nên nhíu mày: "Gì cơ?"
"Nhị công tử, ta biết rất nhiều bí mật của người nên công tử không yên lòng về ta, có đúng không?"
"Ừ. Ngươi tham sống sợ chết, nhất định sẽ vì mạng sống mà phản bội ta."
"..." Từ A Man trừng hắn, thì ra Nhị công tử vẫn luôn không hoàn toàn tin tưởng nàng.
"Ngươi chỉ là một nữ tử yếu đuối hai tay trói gà không chặt, Thái Tử lại tàn nhẫn độc ác, ngươi cũng chỉ còn một cách phản bội ta. Không trách ngươi." Nhị công tử nói tha thứ như thế.
"Nếu người biết ta sẽ phản bội người, vì sao còn để ta làm nha hoàn thiếp thân?"
Mộ Cẩm nói: "Thân phận của ta đã bại lộ." Nên phản bội hay không phản bội thì cũng như nhau cả.
Từ A Man bây giờ mới hiểu rõ, bèn hỏi: "Nhị công tử, cho dù ta có phản bội người, người cũng tới cứu ta sao?"
"Ừ."
"Tại sao?"
"Ta cam tâm tình nguyện." Hắn muốn cứu ai còn phải hỏi ý kiến người khác sao? Tuy Mộ Cẩm làm dân thường nhiều năm nhưng bản tính liều lĩnh trời sinh của hắn đã ăn sâu vào trong xương cốt.
"Nhị công tử, ta không hề phản bội người." Từ A Man nhỏ giọng nói: "Mặc dù ta tham sống sợ chết, nhưng... Ta không muốn khiến Nhị công tử lâm vào hiểm cảnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ừ." Trả lời cực kỳ qua loa.
"Nhị công tử, xin đừng nghi ngờ lòng trung thành của ta." Từ A Man nghiêm túc.
"Nếu ngươi thật sự trung thành thì đừng nói chuyện nữa. Để cho ta ngủ một lát, da mặt ta bị kéo căng khó chịu quá."
Mê Truyện Dịch
"Thần y nói lúc ngâm thuốc người tuyệt đối không được ngủ."
"Ông ấy lừa ngươi thôi."
"..."
"Ông ấy sợ ta buồn chán nên mới bảo ngươi vào với ta."
"..."
"Ta thật sự rất mệt, một lát thôi." Nói xong, Mộ Cẩm dựa vào thùng gỗ.
"Nhị công tử, thần y nói..."
"Đừng nghe ông ấy nói, ta buồn ngủ rồi. Ngươi phụ trách thêm củi. Mộ Cẩm nhắm mắt lại, chốc lát sau liền ngủ mất.
Còn thêm củi nữa, Nhị công tử nhất định sẽ trở thành heo nướng.
Tuy Nhị công tử khẳng định nàng chắc chắn sẽ phản bội hắn nhưng hắn vẫn chạy tới cứu nàng. Nghĩ như vậy, tâm tình nàng lập tức xông lên tận nóc nhà, bay thẳng lên chín tầng mây.
Thế là nàng nhìn người nổi đầy gân xanh trong thùng gõ, người bây giờ nhìn còn không ra Nhị công tử nữa, cười cười như vầng trăng non.
Thuốc tắm làm dịu đi sự mệt mỏi của Mộ Cẩm, ngủ được một giấc, sức lực cũng khôi phục lại chút ít.
Mộ Cẩm nắm chặt bàn tay, cảm giác bàn tay dần có lực hơn.
Lâm Ý Trí nói: "Thái Tử gặp may, một kiếm kia không tổn thương đến khoang bụng nên mới bảo vệ được tính mạng. Cả ngươi nữa nhỉ? Cũng may mắn, kinh mạch không bị đứt. Sau này bình phục rồi là sẽ không sao nữa."
"Vâng." Mộ Cẩm nắm tay, sức lực vẫn chưa hoàn toàn trở về, hắn lại buông ra.
Lâm Ý Trí nói tiếp: "Lần này ta xuất cung, Thái Tử đã đồng ý. Nhưng để tránh khỏi theo dõi của Thái Tử, ta cũng tốn một phen công phu. Thái Tử điện hạ trong cung giờ chắc đang giận ta lắm." Cứ nói đến mấy chuyện khuấy động trong hoàng tộc, Lâm Ý Trí liền cười không ngừng.
Hoàng cung hủy hoại tất cả của Chân Nguyệt Sơn, Lâm Ý Trí chán ghét những tòa cung điện kia. Nếu không phải là vì để chuộc tội thay cho Mộ Cẩm, Lâm Ý Trí sẽ không đồng ý chữa trị cho Thái Tử.
Mấy tên nam nhân nham hiểm xảo trá đó, c.h.ế.t cũng đáng.