"Được." Hắn hôn nàng một cái, "Ta cũng thấy vậy, vua của một nước mỗi ngày ở trong hoàng cung đi tới đi lui. Quá nhàm chán."
- ---
Tiên Hoàng băng hà, đây là hi sinh vì nước. Từ kinh thành đến Hoàng lăng, đội ngũ đưa tang dài dằng dặc, quan thần quốc sư mở đường, hòa thượng đạo sĩ tụng kinh.
Mộ Cẩm ngồi trên lầu hai của tửu quán.
Bên kia đội ngũ đưa tang ngoài phố, bên này phía trong biển người tấp nập. Một con phố chật kín lạnh lẽo mà thê lương.
Từ A Man dựa lan can nhìn ra xa.
Đội ngũ đưa tang đông đúc ngày càng gần, nàng nói: "Nhị công tử."
"Rượu đâu?" Mộ Cẩm hỏi.
Nàng đem chén rượu đặt trong tay hắn.
Mộ Cẩm nâng chén rượu, nhìn đội ngũ đưa tang từ xa kính một chén rượu.
Uống cạn một chén rượu này, Mộ Cẩm cùng Tiên Hoàng cuối cùng cũng có thể kết thúc. Chính như lời hắn nói, hai người không có tình cảm phụ tử sâu đậm.
Tiên Hoàng thiên vị Mộ Cẩm, bởi vì hắn là con của Chân Nguyệt Sơn, mà không phải bởi vì chính bản thân hắn.
Trên đường chen chúc, lần lượt thấy được vài người dân lau nước mắt.
Từ A Man nhẹ nhàng giữ chặt ống tay áo Mộ Cẩm. Nhị công tử nói không sai, Tiên Hoàng thật là một vị minh quân.
Xe lăn dừng tại cửa hàng bán ngọc khí. Một đoạn đường đi này, Mộ Cẩm ra không ít mồ hôi.
Từ A Man phát hiện lòng bàn tay hắn cũng thấm mồ hôi, quan tâm hỏi: "Nhị công tử, mệt rồi sao?"
"Đã lâu không có đi trên đường lớn như vậy, đi theo không kịp nữa."
Nàng dùng khăn lau mồ hôi thấm đẫm mặt hắn, hỏi: "Nếu không đi thì đến phía trước ngồi nghỉ một chút đã?"
Mộ Cẩm hỏi: "Còn xa lắm không?"
Thốn Bôn vừa rồi ở phía trước mở đường cho hai người, vòng trở về: "Nhị công tử, đầu phố có một đám quan binh kiểm tra."
Theo lý thuyết, đội ngũ lễ tang đã đi rồi, quan binh hẳn là cùng rời đi, nhưng vẫn còn kiểm tra, Thốn Bôn nói: "Chỉ sợ tân đế đã đoán được Nhị công tử sẽ đến nhìn mặt Tiên Hoàng lần cuối cùng."
Mộ Cẩm nói: "Xung quanh đều có dân chúng vây xem, mắt ta nhìn không thấy, đi đường lại bất tiện, dễ dàng bại lộ."
Lúc này, Từ A Man bắt gặp được ở góc đường hai tên ăn mày. Nàng mới phát hiện, nơi này cùng với phòng nhỏ nàng ẩn thân không xa. "Ta biết một chỗ an toàn, là nhà của mẫu thân Lý cô nương từng ở. Ta ở nơi đó trốn mấy ngày, Thái Tử sẽ không đuổi tới đây."
Mộ Cẩm nghiêng mắt: "Không thể tưởng tượng được, cũng có một ngày ta phải dựa vào ngươi."
Nàng cười: "Ta đã biết, Nhị công tử trên trời dưới đất đều biết, nhưng ngẫu nhiên cũng có một số việc không biết nha."
Hắn sờ nàng mặt, nhéo nhéo, "Cái miệng này của ngươi đúng là miệng chó săn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- ---
Từ A Man mở khóa, đi vào sân nhỏ. Nàng cẩn thận đóng cửa lại, khóa cửa rơi xuống.
Nàng đang định đi đỡ Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm lại không động, duỗi tay ngăn nàng lại.
Thốn Bôn đi lên phía trước ba bước, che chở phía trước cho Mộ Cẩm và Từ A Man.
Từ A Man hiểu được, vội vàng đến núp sau lưng Mộ Cẩm.
Vừa lúc nãy nàng lưu ý khoá cửa, nhìn thấy cửa vẫn còn đang khóa, điều này nói rõ không có ai đụng qua khóa cửa này. Thốn Bôn cầm lấy quần áo, nói là có thể leo tường. Có điều, hắn có thể leo tường, người tập võ khác cũng có thể.
Nàng hối hận, bản thân lại để cho Nhị công tử rơi vào nguy hiểm.
Mới nghĩ như vậy, trong cửa có ám khí đánh úp tới.
Thốn Bôn vung mở cửa nhẹ nhàng.
Ám khí thẳng tắp cắm ở trên cửa, phát ra một tiếng nặng nề "Xoẹt...". Ngay sau đó, lại có mấy mũi ám khí đánh úp tới.
Thốn Bôn dùng chuôi kiếm ngăn lại.
Mộ Cẩm vỗ vỗ lưng Từ A Man: "Đừng sợ."
Từ A Man cảm giác được hơi thở hắn nói chuyện đã bớt đi. Lâm thần y đã nhắn nhủ, Nhị công tử đang khôi phục không thể động võ, nếu không thì có thể đứt gân mạch không thể nối lại. Nhị công tử mới nói nàng có tác dụng, ngay lúc này nàng lại thành vướng víu. Nàng ảo não, cắn cắn môi.
Mộ Cẩm nhận ra, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Không có việc gì."
Giọng nói vừa dứt, một thanh trường kiếm như gió cuốn tới chỗ Thốn Bôn.
Mê Truyện Dịch
Hắn chỉ dùng vỏ kiếm cùng nhau so chiêu. Một tiếng kiếm vang lên, hắn thấy rõ diện mạo đối phương, hơi kinh ngạc: "Lý cô nương?"
Nghe vậy, Từ A Man ngẩng đầu lên, mới thấy Lý Trác Thạch một thân nam trang, đeo một trang sức nam kiểu đơn giản. Nàng ấy lạnh lùng nhìn Thốn Bôn.
Ba người bên này đều phải cải trang, Lý Trác Thạch không nhận ra.
"Lý cô nương!" Từ A Man vui mừng kêu.
Lý Trác Thạch đảo mắt: "Ngươi là?"
Từ A Man lấy trên mặt nốt ruồi đen xuống, lại lau lau nếp nhăn giả trên mặt, đi lên trước: "Lý cô nương, ta là Nhị Thập."
"Nhị Thập cô nương?" Lý Trác Thạch thu hồi kiếm, "Đi vào rồi nói."
Từ A Man đỡ Mộ Cẩm đi qua.
Thốn Bôn lui vào nhà, đóng chặt cửa gỗ.
Ngoài phố ầm ĩ che dấu động tĩnh nơi đây