Số Phận Nhị Thập

Chương 238: Số Phận Nhị Thập



Tiêu Triển không ngờ rằng, Hoàng Hậu nương nương tương lai, thế nhưng lại nhân cơ hội chạy trốn ngay trong lễ tang long trọng của Tiên Hoàng.

Chính Lý Trác Thạch cũng không ngờ tới.

Tất cả chỉ là một sự trùng hợp, sự trùng hợp này làm cho nàng lập tức xúc động. Thời cơ tốt nhất để rời cung, ngày tháng sau này sẽ không có cơ hội thứ hai. Lễ tang Tiên Hoàng là cơ hội tốt hiếm có, hoàng thành trên dưới đắm chìm tưởng nhớ Tiên Hoàng băng hà, không có người bận tâm đến Lý Trác Thạch.

Đây cũng là nàng tìm cho chính mình một lý do để rời đi. Thật ra, từ khi Tiêu Triển đăng cơ tới nay, nàng không có tác dụng, không người nào để ý nàng.

Nàng không thích trói buộc ở Đông cung, Tiêu Triển thuận theo ý nàng, không có thu xếp cung nữ thái giám hầu hạ. Hiện tại là Hoàng Phi thì vẫn giống như cũ.

Hắn chắc chắn nàng sẽ không rời đi.

Nàng coi thường cái suy nghĩ chắc chắn này của hắn.

Lý Trác Thạch biết rõ, chính mình nếu không đi, tương lai phải ở trong tòa thâm cung, cùng với chính nam nhân nàng yêu mến, một phần tình cảm sẽ từ từ hao mòn, cho đến khi vì yêu sinh hận. Nàng không muốn thấy một kết cục như vậy.

Tiêu Triển đã xưng đế vi vương, Lý Trác Thạch sẽ không thể không có mặt mũi, không biết xấu hổ yêu cầu hắn không được nạp phi, không được lấy người khác.

Nàng ở bên hắn nhiều năm như vậy, trải qua tâm hồn thiếu nữ thầm kín, cũng dần qua đi giai đoạn thiếu nữ. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ có mình nàng là nữ nhân, bởi vậy nàng ở Đông cung chịu nhiều ủy khuất, có thể nghĩ trở thành như vậy là bởi vì hắn vô tâm vô tình.

Một khi hắn cưới phi tử khác, phần ủy khuất này nàng sẽ không thể chịu được. Nàng ở lại trong cung cùng hắn trở mặt thành thù, không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, giữ lại cho mỗi người ký ức vui vẻ khi còn bên nhau.

Lễ tang cộng thêm các đạo sĩ tụng kinh, không có ai chú ý. Lý Trác Thạch trà trộn vào đội ngũ lễ tang.

Nàng không có kế hoạch, rời cung không biết muốn đi đâu, vì thế đi tới gian phòng nhỏ này.

Chưa kịp nghĩ tính toán cho sau này thì gặp gỡ đám người Từ A Man.

Lý Trác Thạch quan sát Từ A Man, từ trang sức trên tóc đến xiêm y, là bộ dáng của người trung niên.

Chính là ngoài trừ Mộ Cẩm, những người còn lại Tiêu Triển sẽ không truy cứu. Từ A Man không đến mức phải chạy trốn.

Lý Trác Thạch lại nhìn về phía hai nam nhân bên cạnh.

Người ngồi đó chòm râu súc ngắn, mày kiếm mắt tinh, khóe mắt có vài đuôi văn thật sâu, nhưng cũng không che được vẻ tuấn tú bên trong.

Vị vừa mới cùng nàng giao thủ, ôm kiếm dựa ở trước cửa chính, trên quần áo che kín miếng vá, lông mày cùng chòm râu kéo thật dài, nhìn không rõ mặt mày. Bề ngoài là nam tử trung niên, tuy nhiên vừa rồi gọi nàng một câu "Lý cô nương", là giọng nói trong trẻo của tuổi trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Trác Thạch kéo Từ A Man đến bên cạnh mình, lần nữa đánh giá cả hai nam nhân, hỏi: "Hai vị là..."

Từ A Man đang muốn nói chuyện.

Mộ Cẩm đã mở miệng trước: "Hỏi người khác thân phận trước, không phải nên tự giới thiệu trước sao?"

Lý Trác Thạch không trả lời. Thanh âm của nam nhân này nàng không nhớ nổi, nhưng cách nâng giọng ở cuối, nàng lại biết rõ ràng.

Mộ Cẩm từ trước đến nay không thích Lý Trác Thạch nam không ra nam, nữ không ra nữ này, nếu nàng không trả lời, hắn cũng lười mở miệng.

Từ A Man ở bên cạnh thử đánh vỡ sự xấu hổ trong phòng, nói: "Nếu không ta đi nấu nước?"

"Nước ở đâu?" Mộ Cẩm thuận miệng hỏi.

Từ A Man trả lời: "Trong sân có một cái giếng nước."

Mộ Cẩm quay đầu nhìn Thốn Bôn.

Thốn Bôn lập tức hiểu ý: "Từ cô nương, vẫn là để ta đi lấy nước giếng." Hắn xoay người đi ra ngoài.

Một chủ một tớ, chủ tử cao ngạo như khổng tước. Lý Trác Thạch đoán được hai nam nhân này là ai. Khi Tiêu Triển bị thương, nàng nghe Chu Văn Đống nói, Mộ nhị công tử khó thở công tâm, bị điên rồi. Nàng lôi kéo Từ A Man xoay người đi.

Mộ Cẩm nghe được tiếng bước chân của hai người, lạnh giọng hỏi: "Đi đâu?"

Lý Trác Thạch đẩy Từ A Man đi vào trong phòng, còn mình đi vào theo, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Cánh cửa tồi tàn lung lay sắp đổ.

Lý Trác Thạch liếc mắt nhìn cánh cửa sắp nát, thấp giọng hỏi: "Tại sao cô lại không chạy trốn?"

Từ A Man dùng bàn tay che kín miệng Lý Trác Thạch. Nhị công tử từ khi mắt bị tật, thính lực càng ngày càng nhạy bén. Nàng lo lắng hắn mà biết nàng có ý nghĩ chạy trốn, tránh không được sự trừng phạt.

Từ A Man phản ứng như vậy, Lý Trác Thạch càng thêm hoài nghi Mộ Cẩm cưỡng ép con gái nhà lành làm kỹ nữ, nàng thở dài: "Cô tại sao lại gặp lại hắn?"

Mê Truyện Dịch

Từ A Man nhỏ giọng đáp: "Nói ra thì rất dài." Cũng đừng để cho Nhị công tử nghe thấy đối thoại của hai nàng. Một tiểu nha hoàn có ý đồ chạy trốn, quả thật là muốn chết.