Tiêu Triển xoay người đi xuống bậc thang, lại liếc mắt nhìn một cái. Hắn vẫn nhớ, cũng là cảnh tượng quen thuộc này, nàng từng hỏi hắn: "Thái Tử điện hạ, tối qua người vẫn luôn lẩm bẩm nói mơ, người nằm mơ thấy gì vậy?"
Nhưng mà, Tiêu Triển không hề có ấn tượng. Chẳng sợ nàng nói hắn gọi tên ai, hắn cũng không nhớ rõ chính mình từng mơ thấy người nào.
Chính là bắt đầu từ khi đó, hắn cảm thấy những vấn đề nhỏ của Lý Trác Thạch ngày càng nhiều. Hắn không có kiên nhẫn với tâm tư nhỏ nhặt của nữ nhi gia. Hắn không thích nữ tử dũng cảm, đồng thời cũng chẳng mảy may tới nữ tử tinh tế. Trùng hợp, nàng tựa hồ có cả hai cá tính ấy, làm hắn không mấy vui mừng.
Tiêu Triển thu hồi tầm mắt, đi ra ngoài điện.
Bước vài bước, hắn nói: "Tìm cho Hoàng Phi vài cung nữ thái giám. Không ai cùng nàng nói chuyện cả, nơi này thật quạnh quẽ."
"Vâng." Thanh Lưu tuân lệnh, không lắm miệng.
Mấy ngày trước đây, Chu Văn Đống đã thẳng thắn hỏi: "Không phải Hoàng Phi đào tẩu sao? Sao lại sinh bệnh được?"
Đối với câu hỏi này, Hoàng Thượng coi như không nghe thấy. Trong mắt Thanh Lưu, toàn bộ những thứ thuộc về Hoàng Phi, Hoàng Thượng nói cái gì thì chính là cái ấy, rời cung cũng được, ôm bệnh cũng thế.
Nói tóm lại, Hoàng Thượng không gặp được nàng.
Mấy ngày sau, Chu Văn Đống có việc gấp bẩm báo.
Qua thời gian một nén hương, Tiêu Triển mới cho triệu kiến.
"Hoàng Thượng, thần biết tội." Chu Văn Đống nhìn thấy tân đế, hắn lập tức quỳ xuống.
Tiêu Triển liếc mắt nhìn hắn: "Bình thân."
"Tạ Hoàng thượng." Chu Văn Đống đứng dậy, cũng giống như Thanh Lưu, cung kính khom nửa thân mình.
"Chuyện gì?" Tiêu Triển đã nhiều ngày không gặp Chu Văn Đống. Từ ngày đưa tang Hoàng thượng, Chu Văn Đống chưa từng mang tới một tin tức tốt nào cho Tiêu Triển, một cái cũng không. Tiêu Triển cũng lười gặp hắn.
Chu Văn Đống nói: "Hoàng Thượng, đã có tin tức của Mộ Cẩm."
Tiêu Triển ngước mắt. So với việc biết được hành tung của Mộ Cẩm, hắn càng muốn nghe thấy một tin khác. Nhưng nơi nào cũng không thấy nàng. "Hắn ở đâu?"
"Theo quân thành Tây Phụ Quan hồi báo, Mộ Cẩm đã vào Tây Phụ Quan."
"Tây Phụ Quan là quê nhà của Chân Hoàng Hậu, hắn tới đó cũng không lạ."
Chu Văn Đống thấp đầu, cau mày. Hắn cho rằng, Hoàng Thượng sẽ chú ý tới hướng đi của Mộ Cẩm, nhưng nghe khẩu khí bình đạm này, hình như là đã mất hứng thú với Mộ Cẩm rồi. "Hoàng thượng, người có muốn phái thích khách truy sát hay không?"
"Truy sát thì không cần, nhưng bắt lại đúng là cần thiết." Tiêu Triển dựa lưng vào ghế.
"Vâng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chuyện hắn tẩu hỏa nhập ma thế nào rồi?"
"Quân thành hồi báo, trên mắt Mộ Cẩm buộc một chiếc khăn, hẳn là có bệnh về mắt, có lúc cũng ngồi xe lăn thay vì đi bộ."
"Phái người đem hắn về đây." Tiêu Triển cười: "Trẫm muốn hỏi hắn một chút, xem trở thành khâm phạm triều đình có mùi vị gì?"
"Vâng." Chu Văn Đống xoay người chuẩn bị đi.
Tiêu Triển gọi lại: "Chu Văn Đống."
"Có thần."
"Đừng g.i.ế.c c.h.ế.t Mộ Cẩm. Gần đây Trẫm chẳng có hứng thú gì, bỗng nhiên tìm được một thú vui. Đợi khi nào đại điển đăng cơ kết thúc, Trẫm phải khoản đãi hắn thật tốt."
"Thần tuân mệnh."
Càng đi về phía tây bắc, rừng núi càng thưa thớt, chỉ có vài gốc cây khẳng khiu trụi lủi.
Gió tây gào thét như muốn lật tung cả bầu trời.
Còn chưa đi tới Tây Phụ Quan, Từ A Man đã xoa xoa tay, nhảy lên, nói với Mộ Cẩm: "Đến khi tới quê nhà ta, Nhị công tử sẽ thấy được bầu trời cao rộng lớn hơn cả ở kinh thành." Dù cho gió thổi lạnh run người, trên mặt nàng vẫn dào dạt niềm vui về lại quê hương.
Mộ Cẩm ủ ấm tay cho nàng: "Ừ." Nhà cửa ở tây bắc không dày đặc như kinh thành, bầu trời cũng vì thế mà càng mở rộng.
Thương đội dừng lại nghỉ tạm bên núi.
Từ A Man dang rộng hai tay, đám mây to trên trời tựa như có thể cắt nuốt thân hình mảnh dẻ của nàng bất cứ lúc nào, nàng cười lên: "Tây Phụ Quan, ta về rồi đây."
Mộ Cẩm đưa tay sờ lên tấm khăn đang buộc trên mắt, gọi với theo nàng: "Đừng có chạy đấy." Mấy ngày nay bịt kín mắt, nhĩ lực của hắn ngày càng thính.
"Vâng." Nàng quay trở lại.
Sau lần nói chuyện với Chu Mịch Hải ở quán rượu, Từ A Man cũng không so sánh Nhị công tử rốt cuộc là xuất sắc hơn Thốn Bôn ở điểm nào nữa.
Nàng yêu thích ngạo khí của Nhị công tử khi miệt thị hoàng quyền, yêu thích hắn dù khốn khổ nhưng vẫn vững vàng, cũng yêu thích vẻ tiêu sái tùy ý của hắn.
Những thứ này đều không phải là thứ mà Nhị công tử thiện tâm có.
Từ A Man bị Mộ Cẩm bọc trong áo choàng: "Nhị công tử, chúng ta thật sự sẽ đi qua cổng nhà ta ư?"
"Đương nhiên." Mộ Cẩm sưởi ấm cho nàng: "Có điều, ta chỉ có thể âm thầm an bài cho gia đình nàng, để bọn họ có được một năm sung túc hơn."
"Dạ." Đối với Từ gia mà nói, có được một năm sung túc hơn đã là hạnh phúc ấm áp lắm rồi.
Mê Truyện Dịch