Từ A Man: "Hai ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, nhưng lại chẳng thấy người có điểm tốt nào cả."
Chu Mịch Hải: "Người không yêu bọn ta, nhưng ai nên chiếu cố thì đều chiếu cố. Khi còn ở Mộ phủ, thấy người vui buồn thất thường, thường xuyên khiến chúng ta run sợ tận đáy lòng, nhưng sau đó ta nghĩ, Nhị công tử thực ra rất ít khi làm tổn thương chúng ta. Thập Ngũ là nữ tử thanh lâu, ở thanh lâu nàng ấy thiếu chút nữa bị ân khách đánh chết, nàng ấy cầu xin Nhị công tử cứu mạng, nam nhân bên ngoài đều châm biếm Nhị công tử, nói người là anh em cột chèo với những công tử đứng đường. Thập Ngũ sao lại không khổ sở. Nhưng Nhị công tử chẳng thèm để ý tới những tin đồn nhảm nhí đó, chuộc thân cho Thập Ngũ. Sau đó, Nhị công tử tức giận là bởi vì Thập Ngũ đã tính kế người."
Từ A Man ai oán: "Ta chịu tội cũng là vì phạm vào điều tối kỵ của người."
Chu Mịch Hải: "Nhị công tử không hẳn là người tốt, bảo người làm việc thiện, nói lời hay, phỏng chừng là không thể nào. Nhưng người cũng không phải người đại ác như tên ác bá ở Giang Châu. Loại chuyện như cưỡng bức người lành, Nhị công tử sẽ không làm."
"Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ suy nghĩ cẩn thận." Lý Trác Thạch không hiểu biết rõ Mộ Cẩm, cô nương ở Hoa Uyển mới chính là người thực sự đã đánh thức Từ A Man.
Chu Mịch Hải: "Thời điểm ta vào phủ, Nhị công tử từng nói, chỉ cần ta không có lòng dạ đen tối, hắn liền che chở cho ta cơm no áo ấm đến già. Ta nghĩ, Nhị công tử thu nạp các cô nương, nhất định không có ý gì xấu."
"Mấy bầu rượu này." Chu Mịch Hải đậy kín miệng bình rượu: "Chúc ngươi và Nhị công tử trăm năm hòa hợp."
- ---
Trong cung toàn bộ đều đã sắp xếp xong xuôi.
Mê Truyện Dịch
Tân đế trăm công ngàn việc, so với thời gian lúc trước cũng không có gì khác nhau.
Nếu có khác, chính là sau khi hắn trở thành Hoàng Đế ngược lại lại phải ngủ một mình. Nhưng không phải bởi vì nữ tử không thể nằm trên long sàng, mà bởi vì Lý Trác Thạch đã bỏ đi.
Đến nỗi trong lúc ngủ mơ, Tiêu Triển có gọi tên ai hay không, điều này chỉ có Thanh Lưu biết.
Thanh Lưu không lên tiếng.
Tiêu Triển cũng không dò hỏi.
Thật ra, mỗi ngày trải qua trước nay không có gì khác nhau. Nhiều lắm cũng chỉ là bầu trời xám ngắt, mây mỏng, gió thổi nhẹ. Bên ngoài mái hiên cung điện một mảnh ý thu.
Thu về, không tránh được nỗi hiu quạnh.
Độc đã giải xong. Rõ ràng đăng cơ chưa được bao lâu, thời gian Tiêu Triển còn làm Thái Tử, dường như đã qua một đời.
Hắn rất ít khi nhớ tới Lý Trác Thạch, trừ khi Chu Văn Đống ngẫu nhiên báo cáo lại: "Hoàng Thượng, vẫn không tìm thấy Hoàng Phi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ừ." Tiêu Triển chỉ đáp một tiếng, sau đó lại cúi đầu phê duyệt tấu chương. Hơn nữa, hắn cũng vội đến nỗi không có thời gian mà nhớ đến ân oán với Mộ Cẩm.
Chu Văn Đống thi thoảng hồi báo: "Hoàng Thượng, không thấy bóng dáng Mộ Cẩm."
"Ừ." Tiêu Triển không cảm thấy mất mát, không tìm thấy thì thôi. Một người cùng đường bí lối, còn có thể tạo phản lật trời được hay sao.
Giấc mộng niên thiếu của Tiêu Triển chính là vị trí thiên tử, nay tâm nguyện đã thành, nỗi mừng rỡ như điên trong tưởng tượng lại không xuất hiện. Hoặc bởi vì, hắn đã sớm biết chính mình nhất định sẽ xưng đế làm vua, vì vậy, hắn vô cùng bình đạm. Cũng tầm thường như bao ngày mà thôi.
Có một hôm, Tiêu Triển đến thỉnh an Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu hỏi khi nào Hoàng Phi mới có thể lại đây thỉnh an, hay là bệnh không đến được? Muốn mượn cớ thoái thác lễ nghi trong cung.
Lúc này, Tiêu Triển dường như mới nhớ tới Lý Trác Thạch, hắn cười: "Thái hậu, Trác Thạch triền miên nằm trên giường bệnh. Trẫm cũng nhiều ngày chưa gặp, đêm nay Trẫm sẽ đến thăm nàng."
Hoàng Thái Hậu trong lòng ngóng trông, Lý Trác Thạch tốt nhất là cả đời đều nằm trên giường bệnh. Thỉnh an hay không tính sau, bà ta chỉ không muốn Lý Trác Thạch được sống yên ổn.
Tiêu Triển đi rồi. Hoàng Thái Hậu triệu Thanh Lưu tới, hỏi: "Hoàng Thượng đã xem mấy bức họa của các cô nương chưa?"
"Bẩm Thái hậu." Thanh Lưu cung kính đáp lời: "Hoàng Thượng nói, đợi đại điển đăng cơ kết thúc rồi tính sau."
Đây coi như là Tiêu Triển đã thỏa hiệp. Vì thế, Hoàng Thái Hậu vui mừng cười: "Hoàng Thượng đã có ý thì ai gia yên tâm rồi."
Tối hôm ấy, Tiêu Triển thật sự đến tẩm cung của Lý Trác Thạch.
Một tòa cung điện quạnh quẽ. Khi ở Đông cung, gian phòng hắn an bài cho nàng còn ấm áp hơn so với nơi này.
Tiêu Triển đột nhiên hỏi: "Thanh Lưu, Hoàng Phi sinh bệnh bao lâu rồi?"
Thanh Lưu đáp: "Bẩm Hoàng thượng, Hoàng phi ôm bệnh nghỉ ngơi từ ngày đưa tang Tiên Hoàng ạ."
Tiêu Triển nhìn cửa phòng đóng chặt: "Phải, ngủ đến không dậy nổi, vậy nên mới không ra nghênh đón Trẫm." Hắn đẩy cửa ra, bên trong trống không. Hắn rũ mắt, nhìn xuống màn giường: "Để nàng tiếp tục nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Thanh Lưu đáp lại một tiếng.