Cho dù nàng nói gì, Mộ Cẩm đều mỉm cười lắng nghe.
Về đến quê hương, càng gần đến nhà, Từ A Man ngược lại càng buông rèm thấp xuống: "Nhị công tử, người đã an bài xong cho nhà ta rồi sao?"
"Ừ, phất lên trong một đêm sẽ dễ khiến người ta ganh tị. Ta đã an bài cho người sống cánh vách nhà nàng, ngày lễ ngày tết sẽ giúp đỡ cho gia đình nàng" Đinh Vịnh Chí nếu biết đội hộ vệ do mình chiêu về bị Nhị công tử bắt đi làm tạp vụ, e là sẽ tức điên.
Từ A Man cười: "Nhà ta khi đến tết có thể vui vẻ ăn dương tích giá rồi." Ngần ấy năm, không biết trong nhà đã được ăn dương tích giá mấy lần.
"Sau này, nhà nàng không chỉ ăn dương tích giá, còn có cá có thịt nữa."
"Nhị công tử, người không trở về thăm quê nhà mẫu thân người một lần sao?"
"Không đi. Bà qua đời nhiều năm như vậy rồi, trời về với trời, đất về với đất, quê nhà cũng không còn thân nhân nào nữa."
"Ừm." Từ A Man đảo quanh tròng mắt, cọ cọ vào Mộ Cẩm ngồi bên: "Về sau, người thân của ta..." Nàng thấp giọng: "Cũng có thể là người thân của người."
Mộ Cẩm cười nhẹ: "Lời này của nàng... Có phải đã coi ta là người một nhà rồi không?"
Nàng nhắm tịt mắt, mạnh miệng mà nói: "Cũng không phải, người vẫn chưa bái phỏng cha mẹ ta đâu."
Hắn chỉ vào n.g.ự.c nàng: "Nơi này của nàng đã coi ta là người một nhà."
"Nhưng ta nói rồi. Sau này người tới gặp cha mẹ ta, gặp rồi chúng ta mới được coi là..." Nàng ho khụ khụ: "Coi là thành đôi."
"Chờ đến lúc Hoàng đế Đại Tễ thôi hoài niệm, khi đó sẽ nhớ đến một người huynh đệ tài mạo song tuyệt là ta." Mộ Cẩm cười vui vẻ: "Chúng ta trở về chọc hắn tức chết."
"Ta cảm thấy Hoàng Thượng cũng không xấu, đã nói buông tha Mộ gia và Binh bộ Thượng thư liền thực sự không truy cứu gì nữa." Từ A Man cố ý lườm hắn một cái: "Truy nã thích khách hành thích Hoàng Thượng, cũng là chuyện thường tình."
Mộ Cẩm lập tức nắm chặt khuôn mặt nhỏ của nàng: "Người Hoàng Thượng muốn bắt chính là tướng công tương lai của nàng đấy."
"Còn chưa có thành đâu."
Xe ngựa đi qua một quán trà, sau tiếng nhạc chiến hùng dũng lại chuyển thành tiếng nhạc du dương: "Biển cát mênh m.ô.n.g vùng bắc hoang, hàn quạ hoảng hốt cảnh xuân sang."
Mộ Cẩm lắng tai nghe: "Đây là khúc Toàn Sa Trận sao?"
"Đúng vậy." Đây là chiến nhạc chỉ có thể nghe được ở quê nhà, Từ A Man cười híp mắt: "Thực ra đoạn sau đều là điệu dân ca của Tây Phụ Quan."
Mộ Cẩm mỉm cười ôn nhu: "Ta từng nghe mẫu thân ta hát."
Từ A Man đột nhiên nhớ ra: "Nhị công tử, người cũng từng nghe ta hát." Tuy rằng khi đó nàng vừa hát vừa run, nhưng hắn lại khen nàng hát không tệ.
Mộ Cẩm hỏi: "Khi nào?"
"Hai mươi tháng chạp, đêm mà người say rượu."
- ---
Eo thon của Từ A Man bị bàn tay to lớn của Mộ Cẩm chế trụ.
Hơi thở của hắn nồng nặc mùi rượu: "Bát mì này là do ngươi nấu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng gật đầu.
"Tiệc sinh nhật... có người đang ca hát." Mộ Cẩm say khướt nói: "Ngươi cũng hát cho ta đi."
Tình thế cấp bách, Từ A Man hắng giọng hát khúc Toàn Sa Trận.
Nhị công tử nhìn nàng thật lâu, rồi hắn bế nàng lên, kể về mẫu thân của hắn...
- ---
Từ A Man vẫn luôn cho rằng, Nhị công tủ cuốn lấy nàng không buông là vì bát mì trường thọ kia. Hôm nay nàng mới biết, thì ra còn có khúc hát kia gợi lên nỗi nhớ thương của hắn.
Chuyện đêm ấy, Mộ Cẩm hoàn toàn không nhớ rõ. Hắn cả đời này chỉ bá chiếm một cô nương. Hắn hứa hẹn: "Món nợ thứ hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy của nàng, ta dùng cả đời này để trả."
Từ A Man nhân cơ hội thêm vào giao ước: "Nếu đã vậy, cả đời người chỉ được có một mình ta."
Mộ Cẩm trịnh trọng đáp: "Chỉ có một mình nàng."
"Nếu thêm một người, ta sẽ không thèm để ý đến người nữa." Kể cả có là một cô nương mỹ mạo hoàn cảnh khó khăn, nàng cũng sẽ không đồng ý.
Mộ Cẩm lặp lại: "Chỉ có một mình nàng."
Từ A Man đỡ lấy trâm cài, ra vẻ thở dài: "Cố mà thực hiện, cho người một cơ hội chuộc tội."
Lúc này, Thốn Bôn lên tiếng: "Nhị công tử, rẽ qua giao lộ này chính là đến Từ gia."
Từ A Man vội vàng vén rèm lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Mộ Cẩm ôm nàng trở về, kéo rèm xuống.
Nàng hiểu, hiện giờ nàng không thể xuất đầu lộ diện, để tránh cho người nhà lo lắng.
Thốn Bôn cho xe ngựa đi chậm lại.
Từ A Man nhìn xuyên qua khe hở trên rèm, nhìn thấy cổng nhà mình, vẫn là cánh cửa khi nàng rời đi, chỉ là màu sơn đã phai đi nhiều.
Xe ngựa chậm rãi đi qua.
Nàng lưu luyến mà nhìn cổng nhà càng ngày càng xa.
Mộ Cẩm tâm niệm vừa động: "Thốn Bôn."
"Có."
"Vẫn còn sớm, cho xe đi vài vòng trong thành đi."
Mê Truyện Dịch
"Vâng." Thốn Bôn vẫy vẫy cái roi, xe ngựa quay đầu.
Từ A Man nhào vào lòng Mộ Cẩm, "Nhị công tử, cảm ơn người."
Xe ngựa lại một lần nữa đi qua Từ gia.