Lúc này, có hai người đi ra. Một thiếu niên cao cao gầy gầy, đằng sau là một cô nương duyên dáng yêu kiều. Thiếu niên thiếu nữ đúng là xinh đẹp động lòng.
Từ A Man vừa mừng vừa sợ: "Nhị công tử, đó là đệ đệ và muội muội ta. Lớn lên thật xinh đẹp nha."
Ánh mắt Mộ Cẩm dừng trên gương mặt tươi cười như hoa của nàng.
Hắn cũng cười.
Đích đến của Mộ Cẩm, chính là núi non sông nước trong mắt Từ A Man.
Mê Truyện Dịch
- ---
*Lời tác giả:
Chính văn hoàn tất.
Tới Đỗ Quyên Thành, thời tiết đã vào đông.
Người dẫn đầu quá cảnh nói: "Dựa theo những năm trước, tầm mười ngày sau sẽ có trận tuyết đầu mùa. Trời rất lạnh, các vị tới đây làm gì thế?"
Mộ Cẩm đáp: "Đi du ngoạn."
"Nếu muốn cảnh đẹp mùa đông thì phải đến những thành khác. Đỗ Quyên Thành, thành cũng như tên, năm sau đỗ quyên nở hoa mới có cảnh đẹp."
Gió tây bắc táp vào mặt Từ A Man đau rát.
Mộ Cẩm xoa xoa mặt nàng, lạnh y như băng vậy. "Không đi nữa, ở lại đây đến khi hết mùa đông."
Mấy người bọn họ thuê một tòa viện nhỏ, thuê một ông lão biết tiếng Đại Tễ tới làm tạp dịch. Tạm thời trú thân tại Đỗ Quyên thành.
Đỗ Quyên Thành gần biên giới, thương nhân lui tới có Đại Tễ, Bách Tùy đủ cả, giao thương tương đối phồn hoa.
Ông lão này giới thiệu một chút về phong tục ở Bách Tùy. Thứ được giới thiệu nhiều nhất chính là các cô nương Bách Tùy rất thoải mái, tới tuổi cập kê có đều có ít nhất hai nam nhân mà tùy ý chọn lựa. Nếu không phải Từ A Man đã có hôn phối, với dáng vẻ của nàng, có thể khiến nam nhân Bách Tùy xếp hàng tới cầu thân.
Tướng công hiện tại của con gái ông lão là được chọn ra từ một đám bốn người.
Bách Tùy nhiều nam ít nữ, nhưng đạo lý nữ nhân thích cái đẹp này, dù đi đến đâu vẫn đúng.
Có điều, loại nam nhân mắt phiếm đào hoa như Mộ Cẩm lại không được các cô nương Bách Tùy ưa thích. Các nàng thích dáng vẻ mi thanh mục tú như Thốn Bôn, vững vàng, bình tĩnh, là người thành thật.
Thốn Bôn bị kẹt giữa đôi vợ chồng Mộ Cẩm và Từ A Man, ông lão có chút thương cảm, vì thế đã để lộ ra rằng Thốn Bôn đến nay chưa có hôn phối.
Các cô nương mở cờ trong bụng.
Mộ Cẩm hài hước đùa: "Thốn Bôn, hay là ngươi đi làm rể Bách Tùy cũng được. Ngươi nhìn những cô nương kia đi, để câu dẫn ngươi, dù trời giá rét cũng muốn lộ ra một đoạn cổ thiên nga tuyết trắng."
"Nhị công tử." Thốn Bôn mặt không biểu cảm: "Thuộc hạ là con dân Đại Tễ."
Từ A Man đến đây, vốn định đóng vai cô nương đang đợi gả, lại bị Mộ Cẩm tròng cho một cái gọi là đã thành gia lập thất.
Những cô nương thèm thuồng Thốn Bôn đối xử với Từ A Man rất thân thiện. Có điều, do bất đồng ngôn ngữ, ít khi giao lưu. Các cô nương chỉ đành nhờ ông lão truyền đạt tình yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông lão nhiệt tình chuyển những món quà nhỏ đó cho Từ A Man.
Đây là tâm ý của cô nương gia, Từ A Man bảo Mộ Cẩm chuyển cho Thốn Bôn.
Mộ Cẩm cười không ngậm được miệng, ném cho Thốn Bôn.
Thốn Bôn lại ném cho Từ A Man.
Chuyện ăn chuyện ở, ba người cùng chia với nhau.
Chuyện mặc, phần lớn đều chất đống ở một gian phòng dành cho khách.
Cô nương gia càng tặng càng nhiều, Thốn Bôn luôn thẳng thừng cự tuyệt.
Ông lão cũng không nhận hộ nữa.
Vì thế, các cô nương lại quẩn quanh trước cửa viện.
Các cô nương Bách Tùy không chút ngượng ngùng bày tỏ tình yêu với nam tử, nữ tử nơi này còn có khúc cầu ái nóng bỏng.
Các cô nương nhiệt tình như lửa. Sắc mặt Thốn Bôn ngày một lạnh hơn, mấy ngày sau, hắn không ra khỏi cửa nữa.
Từ A Man không hiểu tiếng Bách Tùy, nếu không phải theo Mộ Cẩm đi ra ngoài, nàng cũng chẳng ló mặt ra khỏi cửa.
Thời tiết lạnh, Mộ Cẩm cũng lười đi, hoặc là chơi cờ, hoặc là thưởng trà.
Chỉ có ông lão kia chạy tới chạy lui.
Từ A Man thích những ngày tháng bình lặng như vậy. Hôm nay nàng hỏi: "Nhị công tử, chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu?"
"Gió to tuyết lớn, không tiện lên đường. Qua năm sau, chờ hoa đỗ quyên nở, ta cùng nàng đi chơi những nơi khác."
"Ừ." Nàng cởi giày, cả người chui vào ổ chăn. Không có chỗ để đi, trời giá rét, nàng hiện tại thích nhất là ngủ."
Mộ Cẩm cứ thao thao nói, phát hiện ra nàng không đáp lời, quay đầu lại nhìn: "Tiểu Man?"
Nàng đã ngủ say sưa.
Hắn cuốn chặt chăn cho nàng. Ra khỏi phòng, lại nghe thấy tiếng cười yêu kiều của nữ nhân.
Trước kia không phát hiện ra, Thốn Bôn lại được các cô nương hoan nghênh như vậy.
Mộ Cẩm đi ra ngoài sảnh.
"Nhị công tử, người tới vừa đúng lúc." Thốn Bôn pha một ấm trà nóng: "Đây là lá trà Giang Nam Đại Tễ chúng ta."
Mộ Cẩm cười không đứng đắn: "Những cô nương bên ngoài kia, ngươi một người cũng không vừa mắt sao?"
"Không có."
"Ngươi đi theo ta lâu như vậy, ta cũng không biết ngươi thích kiểu cô nương như thế nào." Mộ Cẩm bưng chén trà lên, ngửi ngửi mùi trà. Quả nhiên lá trà Đại Tễ mới hợp vị. "Ngươi cũng tới tuổi lập gia rồi, nếu thích cô nương nào, ta có thể làm chủ cho ngươi."