Số Phận Nhị Thập

Chương 273: Số Phận Nhị Thập



Mộ Cẩm mở quạt, phẩy phẩy gió, làm cho những bông tuyết bay ra xa.

Thốn Bôn chắp kiếm đứng đó.

Từ A Man ôm túi sưởi, tựa vào khung cửa. Tại sao này lại luận võ vào lúc này?

Mộ Cẩm quay lại mỉm cười với nàng: "Lần cuối ta cùng Thốn Bôn luận võ là mấy năm trước. Mấy năm nay, ai cũng có tiến bộ, bàn luận một chút cũng không sao."

Thôn Bôn theo tiếng: "Vâng."

Từ A Man: "..." Đây còn không phải bắt Thốn Bôn nghe lời, không được phản kháng sao.

Mộ Cẩm phất quạt.

Thốn Bôn rút kiếm ra khỏi vỏ: "Nhị công tử, đắc tội rồi."

Mê Truyện Dịch

Mộ Cẩm cười cười.

Từ A Man ôm chặt túi sưởi. Cả hai đều cân sức, nàng có thể đoán được kết quả thế nào. Hoặc là hòa, hoặc là Thốn Bôn thua. Thốn Bôn là hộ vệ, nào dám thắng chủ tử.

Vạt áo tung bay, quạt ngọc và trường kiếm va vào nhau, phản chiếu góc nghiêng tuyệt mỹ của hai người. Đêm trăng gió tuyết, ngỡ như cảnh đẹp trên đỉnh Thiên Sơn.

Từ A Man nhìn Mộ Cẩm. Nhị công tử đúng là có chút tùy tiện, nhiều khi không để ý. Đối với cô nương gia mà nói, Thốn Bôn trầm ổn kiên định, càng thích hợp để phó thác cả đời. Cô nương Bách Tùy thích tướng công nghe lời dễ bảo, rào trước đón sau tặng lễ vật cho Thốn Bôn.

Từ A Man chợt ngộ ra, vì sao mà Nhị công tử lại đòi nàng thêu túi thơm, nhất định là vì thấy Thốn Bôn được theo đuổi như ong bướm, Nhị công tử cảm thấy mất mặt, muốn được nàng an ủi.

Từ A Man cười rộ lên. Đây là tướng công của nàng, nàng đương nhiên phải dỗ dành rồi.

- ---

Lần đầu tiên thêu túi thơm, đối với thủ nghệ của Từ A Man là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ông lão lên phố mua một đống túi thơm về.

Từ A Man ngửi mùi, tháo túi thơm mùi đàn hương ra, chọn một tấm tơ lụa Đại Tễ trắng thuần, thêu ở góc một cái bùa bình an, sau đó nối các mép lại thành hình dạng của một cái túi thơm.

Nàng đưa cho Nhị công tử.

Mộ Cẩm điềm nhiên như không có gì mà nhận lấy, "Thêu cũng không tồi." Lại làm như không có việc gì mà nhét vào trong ngực, rồi lại như không có việc gì mà ôm nàng ngủ.

Phản ứng này, so với Thốn Bôn khi nhận được lễ vật của cô nương gia thì thân thiện hơn một chút.

Hai ngày sau, có một cô nương Bách Tùy nghe được tập tục tặng túi thơm của Đại Tễ, lập tức tới treo trước cửa viện một túi thơm nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông lão cầm vào: "Lại là tặng Thốn Bôn công tử đó." Ở nơi này, người phát sầu vì chuyện hôn sự của Thốn Bôn nhất chính là ông lão này.

Thốn Bôn lạnh nhạt nói: "Đưa tới từ đâu thì đem trả lại đó."

Ông lão hướng về phía Mộ Cẩm, thấp giọng nói: "Thốn Bôn công tử, đừng khó tính như thế. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Công tử tướng mạo đường đường, lại suốt ngày bị kẹp giữa đôi phu thê ân ái, ta biết công tử có nỗi khổ trong lòng."

Thốn Bôn vẫn cứ từ chối: "Cảm ơn ý tốt của ông."

Lúc này, Mộ Cẩm đã đi tới, móc túi thơm Từ A Man tặng ra giơ lên trước mặt Thốn Bôn khoe mẽ, hỏi: "Thốn Bôn, ngươi nhìn xem, có thơm không, có đẹp không?"

Thốn Bôn nhìn thoáng qua: "Thủ nghệ của Từ cô nương, đương nhiên tinh xảo."

Nụ cười của Mộ Cẩm ngừng lại một chút: "Sau này, thủ nghệ tinh xảo này đều là của ta."

"Vâng." Chẳng phải vẫn luôn là của Nhị công tử sao, cũng chưa từng thấy Từ A Man tặng đồ cho nam tử nào khác.

Đúng lúc này, Thốn Bôn chợt nhớ ra hiểu lầm của mình với Từ A Man khi mới gặp mặt, lại nhìn Nhị công tử đang cười dào dạt đắc ý.

Thì ra, chính mình đã trở thành kẻ thù giả tưởng của chủ tử rồi...

Luận võ thắng, túi thơm cũng được tặng.

Thời tiết thật sáng sủa, Nhị công tử cảm thấy thật sảng khoái.

Thốn Bôn lại quạt gió thêm củi một phen: "Nhị công tử, thuộc hạ có một chuyện, không biết có nên nói hay không?"

Mỗi lần Thốn Bôn nói như vậy, Mộ Cẩm liền biết chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Lần trước dùng loại ngữ khí này vẫn là nói về chuyện thuốc bổ, "Nếu là chuyện ta không muốn nghe thì đừng nói."

"Việc này vốn nên để Từ cô nương nói thì sẽ thỏa đáng hơn." Nhưng mà, Thốn Bôn biết công tử nhà mình tính cách kỳ quặc ra sao. Chỉ sợ Từ A Man thêu chiếc túi thơm này, cũng chẳng biết được trong lòng Nhị công tử đang thực sự nghĩ gì.

Mộ Cẩm cười: "Ta tin tưởng ngươi sẽ không nói bậy nói bạ."

"Cô nương khi trước thêu túi thơm cho thuộc hạ..." Thốn Bôn tạm ngừng, như là cố ý khiến người ta sốt ruột.

Mộ Cẩm vẫn cười, túi thơm Từ A Man tặng tỏa sáng trong tay. Người của hắn, tâm của hắn, đối với Thốn Bôn chẳng qua chỉ là từng có chút động tâm nho nhỏ, không có gì đáng để tâm. Đáy lòng Mộ Cẩm tự cảnh báo chính mình.

Thốn Bôn ngừng đủ lâu, mới nói: "Cô nương khi trước thêu túi thơm cho thuộc hạ, tên là Hà Hoa."

Mộ Cẩm: "..." Hà Hoa là ai? Tóm lại, không phải là Tiểu Man.

Thốn Bôn tiếp tục giải thích: "Hà Hoa cô nương vốn cùng ở phòng may vá với Từ cô nương..."