"Thuộc hạ không có."
"Cô nương Bách Tùy tính cách phóng khoáng, rất hợp với cái đồ hũ nút như ngươi, bổ sung cho nhau." Mộ Cẩm nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ngần ấy năm, ngươi không gần nữ sắc, chẳng nhẽ lại thích nam nhân..."
"Thuộc hạ không có." Thốn Bôn nhìn Mộ Cẩm một cái, bồi thêm một câu: "Nhị công tử cứ yên tâm."
"Nhàm chán, ngươi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nhàm chán." Nhưng Mộ Cẩm cũng là nhìn trúng Thốn Bôn ít lời.
Không ngờ, một nam nhân nhàm chán như vậy, tới Bách Tùy lại được một đám tiểu cô nương theo đuổi.
Thưởng trà được nửa ấm, Mộ Cẩm chợt nhớ ra, Từ A Man từng thêu cho Thốn Bôn một cái túi thơm.
Nữ nhân của chủ tử, Thốn Bôn sẽ không tranh đoạt.
Nhưng nếu Từ A Man từng đưa túi thơm, vậy có nghĩa là... nàng từng động tâm với Thốn Bôn.
Mộ Cẩm bổng cảm thấy, giọng nói ngọt ngào của các cô nương nói với Thốn Bôn thật chói tai. Từ Tiểu Man của hắn lẽ nào cũng giống những cô nương này, đáy lòng vì Thốn Bôn mà hò hét, vì Thốn Bôn mà si mê.
Nàng vì biết võ công của hắn và Thốn Bôn không phân cao thấp, mới chịu nhìn hắn bằng con mắt khác. Đáy lòng Mộ Cẩm hụt hẫng.
Nói đến cùng, túi thơm của Từ A Man, Mộ Cẩm vẫn không có được. Hắn trầm mặc buông chén trà xuống, vội vàng trở về phòng.
Thốn Bôn cũng quen với cảnh này rồi.
- ---
Từ A Man mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Mộ Cẩm đang ngồi ở mép giường, nhìn nàng chằm chằm một cách mãnh liệt.
Nàng dụi dụi mắt: "Nhị công tử, đã giờ nào rồi?"
Mộ Cẩm trả lời có chút đạm mạc: "Giờ Thân."
"Vâng." Vẫn chưa tới giờ ăn tối. Nàng trở mình, lại nhắm mắt lại.
Hắn chọc chọc nàng: "Có chuyện này."
"Dạ?" Từ A Man nửa tỉnh nửa mê, lên tiếng cho có lệ.
Mộ Cẩm ho khụ khụ: "Nàng dạo này cũng nhàn rỗi, đồ nàng trước kia thiếu ta, mấy ngày này thêu cho ta đi."
"Vâng." Nàng cũng chẳng nghe cẩn thận, vùi mặt vào trong chăn. Mùa đông được nằm trong chăn quả nhiên là cuộc sống thần tiên.
"Tiểu Man." Hắn lại chọc chọc nàng.
Từ A Man vì câu này mới dần tỉnh dậy từ giấc mộng. Nàng lười sửa hắn, nàng tên là Từ A Man. Tiểu Man thì Tiểu Man, dù sao cũng chỉ có Nhị công tử gọi. "Dạ?" nàng nhập nhèm mở mắt, kéo chăn xuống lộ ra nửa khuôn mặt.
Hắn cúi người, hôn lên trán nàng một cái, "Thứ ta nợ nàng, ta vẫn luôn nỗ lực để bù lại. Vậy nàng nợ ta thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ A Man ngẩn người: "Ta nợ người cái gì cơ?"
Hắn lại hôn nàng một cái, cơ hồ muốn xốc chăn lên chui vào nằm cùng. "Trước kia, nàng thêu cho ta mấy tấm khăn. Nhưng mà, vẫn còn thiếu của ta một thứ."
"Vâng." Nhưng mà thứ hắn đòi cũng chỉ có khăn, màu sắc và hoa văn khác nhau mà thôi. "Nhị công tử, người muốn hoa sao, hay là cỏ? Ta nói thật với người, cái gì mà diều hâu mãnh hổ, ta không thêu được đâu."
"Ta không cần diều hâu mãnh hổ." Khi Mộ Cẩm tẩu hỏa nhập ma, Thốn Bôn đã phái người đi tìm rất nhiều túi thơm. Những mùi hương đó thực sự ngạt thở: "Ta muốn mùi hương thanh nhã." Tốt nhất là giống với tiểu mỹ nhân nhà hắn vậy.
"Hả?" Từ A Man lúc này mới tỉnh hẳn.
Ngốc c.h.ế.t đi được. Mộ Cẩm nói thẳng: "Tín vật định ước cô nương Đại Tễ trao cho tình lang, hình như là túi thơm?"
Mê Truyện Dịch
"Vâng." Cũng đúng, nàng và Nhị công tử cũng đã định tình, hai người trao tín vật cho nhau cũng rất hợp lý. "Nhưng mà, nơi này không có hoa, ta kiếm đâu ra hoa để làm túi thơm? Chỉ có thể mua chút túi thơm có sẵn về, lấy túi hương bên trong ra làm nguyên liệu."
"Được."
Nếu nàng đã đồng ý trao tín vật định ước, Mộ Cẩm cũng cảm thấy không cần thiết phải so đo với cái nàng đã đưa cho Thốn Bôn nữa.
Thốn Bôn ngay dưới mũi hắn đã bắt trái tim nàng làm tù binh. Nhưng chuyện với Thốn Bôn cũng qua đi rồi. Hắn cũng có quá khứ mà nàng không tham dự.
Lời thì nói thế.
Tối hôm đó ăn cơm, ngoài trời bỗng đổ tuyết.
Từ A Man đang định bò lên giường, bỗng nhiên bị Mộ Cẩm kéo lại: "Hôm nay ta rất có hứng thú."
Từ A Man: "..." Lời này của Nhị công tử, trong đầu nàng nghĩ chắc lại muốn chẻ củi rồi.
Hai người đã tình đầu ý hợp, nàng mỗi lần đều có thể lên đỉnh mây mưa. Mùa đông làm nóng người cũng tốt. Nàng không từ chối.
Trước kia toàn che khăn lên mặt, bây giờ mới biết Nhị công tử cũng có lúc tình loạn ý mê.
Nàng không nói cho Nhị công tử biết, bộ dạng mê muội vì nàng của hắn, khiến nàng vì hắn mà mê muội.
Từ A Man đang định cởi áo.
Mộ Cẩm lại nói: "Xuống đây."
Nàng trừng mắt: "Trên giường mới ấm áp." Không ở trên giường thì nàng không làm.
Hắn nhét một cái túi sưởi vào tay nàng, "Xuống đây."
Mộ Cẩm khoác áo bông cho nàng, lại đội mũ lông dê cho nàng. Nàng trên dưới bọc kín mít, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt bé nhỏ. Cằm nhọn nay đã tròn lại rồi.
Hắn cười: "Y như con sóc con."
Đên nay thứ Nhị công tử hứng thú không phải là chẻ củi, mà là luận võ cùng Thốn Bôn.