Số Phận Nhị Thập

Chương 278: Số Phận Nhị Thập



Kỳ thật cũng không hẳn. Trong mắt Từ A Man, Thốn Bôn là một chứ cừu non ôn thuận chưa bao giờ nổi giận, không hề thấu xương chút nào.

Ông lão Lưu nói: "Tới mùa đông ấy mà, chúng ta mặc áo bông lớn cái liền ấm áp rồi. Nhưng mà Thốn Bôn công tử lạnh từ trong xương cốt, từ trong trái tim. Trái tim như có một cái động, gió cứ vù vù mà thổi vào, dù có mặc nhiều áo, đắp nhiều chăn cũng không ấm nổi."

Điều này cũng đúng, Thốn Bôn đối với tất cả các cô nương đều không có hứng thú.

Từ A Man lại hỏi Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm tính toán xong xuôi: "Thốn Bôn vừa vặn làm người trông con cho chúng ta, ta và nàng có thể đi thăm thú khắp nơi rồi."

Từ A Man: "..." Hài tử còn chưa sinh ra, cha nó đã tính xong chuyện vứt nó rồi.

Mùa xuân tới, hoa đỗ quyên bắt đầu hé nở, lâm viên biệt viện tràn ngập hoa xuân.

Cơ thể càng ngày càng không khỏe, bụng bầu ngày càng to. Từ A Man nói chuyện với hài tử trong bụng, cảm giác như nó cũng ở trong bụng nàng mà động đậy theo.

Mộ Cẩm coi bụng nàng như một con người thực thụ, mỗi ngày đều giảng tứ thư ngũ kinh cho cái bụng nghe. Đến khi Từ A Man ngủ rồi, hắn vẫn còn đọc lầm rầm.

Trong ổ chăn trên chiếc giường đất có một người sắp được làm cha và một đứa bé chưa rõ là nam hay nữ, thường lặng lẽ trò chuyện với nhau.

Chân Từ A Man sưng to không thể đi lại, Mộ nhị công tử liền xoa bóp chân cho nàng.

Từ hoàng cung đến Mộ phủ, Tứ hoàng tử hiển hách, Nhị công tử phú quý. Mộ Cẩm sống trong nhung lụa ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên hầu hạ người khác.

Cái bụng sáu tháng đã tròn vo. Từ A Man nhón chân, nửa dựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn Mộ Cẩm.

Nàng không biết liệu mình có thể ra dáng mẫu thân được hay không. Nhị công tử ngày càng dịu dàng, ánh mắt nhìn cái bụng hệt như một người cha hiền từ.

Mê Truyện Dịch

Mộ Cẩm nhẹ tay miết, nói: "Nàng phải nghe lời Trần đại thẩm, không được suốt ngày chỉ nằm trên giường."

"Vâng." Từ A Man lười biếng đáp, một lúc sau dường như đã hiểu được tâm tình của hắn: "Nhị công tử, Trần đại thẩm kể cho ta bà ấy đã từng sinh ba hài tử, ta nghe xong, một chút cũng không sợ hãi. Ta được chăm sóc tốt như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu."

Mộ Cẩm nói: "Mẫu thân ta ở hoàng cung, cung nữ thái giám một đám, cũng được hầu hạ tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhưng mà, người chăm sóc ta là Nhị công tử, người chăm sóc Chân Hoàng Hậu lại không phải Tiên Hoàng." Từ A Man cười nói: "Trần đại thẩm nói, nữ tử đang mang thai nếu suy nghĩ quá nhiều sẽ không tốt, nếu có chuyện thì nhất định không được giữ trong lòng, sẽ khiến cho hài tử ngột ngạt. Nhưng ta chẳng có gì để phiền lòng cả. Ta tin tưởng, Nhị công tử về sau nhất định sẽ rất tốt với ta, dù là đào phạm cũng sẽ có một ngày trở về."

"Đừng nghĩ gì nữa, đã có ta đây rồi."

"Nhị công tử, người cũng đừng nghĩ quá nhiều. Người mang thai là ta, thế mà người so với ta mặt mày càng ủ ê hơn." Nàng cười hì hì.

"Ai mặt mày ủ ê?" Mộ Cẩm lườm nàng.

Từ A Man học theo hắn, véo nhẹ lên mặt hắn: "Là gương mặt này này."

"Từ Tiểu Man, đời này ta ít khi nào phải sợ hãi, cho dù ta là khâm phạm triều đình, đối địch với vua một nước, ta cũng thấy chẳng thấy đây là chuyện gì to tát. Nếu chỉ có ta và Thốn Bốn, chúng ta làm khâm phạm cả đời cũng chẳng sao cả. Chỉ có nàng, chính là điều làm ta sợ nhất."

Chân Nguyệt Sơn khi sinh mất rất nhiều máu. Trong khoảng thời gian này, Mộ Cẩm nhìn Từ A Man mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Chân Nguyệt Sơn yêu thương nhi tử, chuyện sinh con thống khổ đã quên hết sạch. Nhưng những cung nữ thái giám đó đều từng chính mắt nhìn thấy từng chậu từng chậu m.á.u loãng được bưng từ phòng Hoàng Hậu ra.

Những ngày gần đây, Mộ Cẩm đã coi nữ nhân trong phòng kia thực sự thành nương tử của hắn rồi. Hắn nói: "Nói với nàng những chuyện này, lại khiến nàng thêm phiền não rồi."

"Trần đại thẩm nói thân thể ta khỏe mạnh, lại vẫn còn trẻ, nhất định sẽ thuận lợi thôi." Làm nha hoàn nhiều năm như vậy, Từ A Man luôn nhìn mọi chuyện bằng con mắt tích cực. "Mấy tháng này người còn gầy nhanh hơn cả ta béo lên, người mới là suy nghĩ quá nhiều ấy."

Mấy tháng kế tiếp, Mộ Cẩm đôi khi lại nằm mơ thấy một vũng m.á.u loãng.

Chuyện này sở dĩ khó giải quyết hơn chuyện làm khâm phạm triều đình, bởi vì con đường sinh nở này, chỉ có một mình Từ A Man bị dày vò.

Mùa xuân tới, Đỗ Quyên Thành hoa thắm liễu xanh.

Từ A Man thi thoảng đi dạo trong thành một chút.

Mùa xuân lại rời đi, nghênh đón mùa hạ xanh ngắt.

Bụng Từ A Man ngày càng to, không ra ngoài nữa.

Mộ Cẩm một chút cũng không muốn ngắm hoa xuân của Đỗ Quyên Thành, hoa mùa hạ nở đẹp thế nào hắn cũng chẳng thèm để ý, chỉ một mực quan tâm đến cái bụng to của Từ A Man.