Số Phận Nhị Thập

Chương 279: Số Phận Nhị Thập



Mỗi ngày hắn đều nắm tay nàng tản bộ trên hành lang dài của biệt viện.

Mười ngón tay của hai người đan chặt, hắn lại muốn được nắm tay nàng đi du ngoạn: "Đông Chu không giống với sông nước Đại Tễ chúng ta, nơi đó có biển rộng, mênh m.ô.n.g bát ngát, biển và trời nối liền với nhau, đằng xa nơi cuối biển dường như là một thế giới khác."

Từ A Man mang lòng khao khát, xoa xoa bụng mình, nói: "Nhị công tử, đợi con lớn một chút, vậy là chúng ta có thể đi cùng con rồi." Nàng cảm thấy nếu ném con cho Thốn Bôn thì quá ức h.i.ế.p người khác rồi. Thốn Bôn là một thiếu niên chưa có hôn sự, nếu cứ đem theo một đứa trẻ bên người thì các cô nương đang nhiệt tình theo đuổi sẽ giảm đi một nửa mất.

Ngày Từ A Man sinh tới càng gần, Mộ Cẩm chi một số tiền lớn mời bà đỡ đến sống luôn trong biệt viện.

Từ A Man thường ngồi bên cửa sổ nhìn về phương nam. Có khi lại ngâm nga điệu ca d.a.o Tây Phụ Quan, nói với bé con trong bụng: "Tây Phụ Quan là nơi gia gia con từng đánh giặc, chiến thắng Toàn Sa trận làm cho kẻ địch nghe mà sợ hãi. Đợi sau này yên ổn, mẫu thân sẽ đưa con về quê nhà. Mẫu thân tin, cha con nhất định sẽ cho mẫu tử chúng ta những ngày tháng thoải mái."

Nàng lâm bồn vào lúc nửa đêm.

Từng cơn đau liên tục kéo đến khi Từ A Man đang ngủ, khiến nàng phải tỉnh dậy.

Dạo gần đây Mộ Cẩm không thể ngủ sâu, nàng còn chưa lên tiếng, hắn đã cảnh giác tỉnh dậy: "Tiểu Man?"

Từ A Man đau đến cắn chặt môi: "Nhị công tử, hình như ta sắp sinh..."

"Bà đỡ, bà đỡ." Mộ Cẩm gọi: "Nàng sắp sinh."

Mọi thứ đều đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, Mộ Cẩm vừa gọi, bà đỡ lập tức chạy tới.

Mộ Cẩm nhìn cánh cửa đóng lại, nghe tiếng Từ A Man kêu to. Lại nhớ đến hồi ức của lão cung nữ về ngày Chân Hoàng Hậu khó sinh.

Lão cung nữ nói: "Tiếng khóc của Chân Hoàng Hậu, cả tòa tẩm cung đều nghe thấy. Người khóc bao lâu, Hoàng Thượng ở ngoài cửa xoay vòng bấy lâu. Hoàng Thượng vốn định đẩy cửa đi vào, nhưng người là thiên tử, m.á.u của nữ tử là điều tối kỵ. Cũng phải thôi, vua của một nước cũng có lúc bất lực." Lão cung nữ thở dài một tiếng.

Mộ Cẩm đi đến bên cột trụ hành lang: "Thốn Bôn."

"Có." Thốn Bôn lên tiếng.

Mộ Cẩm nhẹ giọng nói: "Đứng cùng ta."

"Vâng."

Tiếng kêu của Từ A Man lấn áp thứ tiếng Đại Tễ bập bẹ của bà đỡ.

Ngón tay Mộ Cẩm run rẩy: "Bà đỡ nói, nữ nhân khi sinh con đau đớn không khác gì luyện ngục."

"Nhị công tử, Từ cô nương là một nữ nhân kiên định. Nàng nhất định có thể vượt qua."

Một lát sau, Mộ Cẩm không nhịn được nữa: "Ta phải vào với nàng."

Thốn Bôn nhìn Mộ Cẩm đi vào. Không thèm để tục lệ kiêng kị vào mắt, vậy mới đúng là Nhị công tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

...

"Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng phu nhân, là một thiên kim!" Bà đỡ lớn tiếng chúc mừng.

Từ A Man bị Mộ Cẩm nắm chặt tay, khuôn mặt tái nhợt đầm đìa mồ hôi, nàng biết, Nhị công tử của nàng không phải Tiên Hoàng, vậy thì nàng sao có thể giống Chân Hoàng Hậu được. Nàng nhẹ nhàng nắm lại bàn tay đầy mồ hôi lạnh của hắn.

Nhị công tử của nàng ấy, càng ngày càng biết thương người.

Mộ Cẩm cúi người, hôn lên trán nàng một cái: "Tiểu Man thật dũng cảm."

Mê Truyện Dịch

Nàng cười yếu ớt, hôn lại hắn: "Nhị công tử, chúng ta có con gái rồi."

Giây phút ấm áp qua đi, Từ A Man ngẩng đầu nhìn bà đỡ: "Con gái của ta đâu?"

"Đây đây, phu nhân, là một thiên kim xinh đẹp."

Đứa bé sơ sinh cả người nhăn nhúm.

Trước khi đẩy cốt, Mộ Cẩm cũng kế thừa vẻ tuấn mỹ của Tiên Hoàng. Nhìn thấy bé gái nhỏ bé này, hắn nói thầm: "Đây là con gái của ta sao? Mặt giống như khỉ vậy." Với sự mỹ mạo của hắn, kiểu gì cũng phải sinh ra một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mới phải. Mà thôi, giống tiểu mỹ nhân của hắn, vậy thì cũng là một nửa tiểu mỹ nhân rồi.

Từ A Man: "..." Đã làm cha rồi mà vẫn không biết đường nói chuyện.

Bà đỡ chỉ biết tiếng Đại Tễ đơn giản, nói chẳng được mấy câu, lao lực nghĩ cách giải thích.

Mộ Cẩm nói: "Thôi vậy, dù sao cũng là con gái của mình, có xấu nữa cũng phải nhận."

Từ A Man: "..."

- ---

Cuối hạ năm nay, Từ A Man sinh hạ con gái, đặt tên là Mộ Niệm Sơn.

Cùng với Thốn Bôn, một nhà bốn người đã ở lại Bách Tùy được hơn một năm.

Không có quân Đại Tễ truy bắt, cũng không có thích khách, bình an yên ổn đón một dịp Tết nữa.

Thốn Bôn trở về viện, nghe thấy một khúc ca dao.

Từ A Man ôm một đứa bé gái hơn một tuổi, vừa đi trên hành lang dài, vừa ngâm nga điệu Tây Phụ Quan: "Hoảng hốt cảnh xuân sang..."

Ngũ quan bé gái cực kỳ giống Mộ Cẩm trước khi đẩy cốt, tương lai nhất định sẽ là tuyệt sắc giai nhân. Con bé một bên khóc thút thít, miệng phun nước bọt phì phì, một bên chùi tay lên chiếc áo thêu hoa nhỏ.