Kinh ngạc qua đi, bình tĩnh uống trà.
Thốn Bôn đi đến Băng Sơn Cư.
Thấy một người đang từ lầu các đi ra, đó là mật thám Mộ Cẩm thường dùng.
Thốn Bôn quay lại nhìn mật thám băng qua cầu rời đi. Nhị công tử đối với Nhị Thập đã nổi lên nghi ngờ. Nay cho mật thám đi điều tra, chỉ sợ có liên quan đến Nhị Thập.
Trên lầu tầng hai có một hành lang, Mộ Cẩm đang ở đó chơi đùa với bàn cờ.
Thốn Bôn đi đến không phát ra tiếng động, gọi: "Nhị công tử."
"Ừm." Mộ Cẩm điều khiển các quân cờ đen trắng bằng cả hai tay, chính mình tự đấu với mình đến vui sướng.
Thốn Bôn đưa mắt trông thấy một lá thư đặt cạnh bàn cờ, góc trái bên dưới phần đề chữ là một con dấu đỏ, đúng là của mật thám.
Mộ Cẩm không nói, Thốn Bôn cũng không hỏi, an tĩnh, im lặng mà đứng đấy.
Qua nửa khắc, Mộ Cẩm lấy hoà mà kết thúc ván cờ. Hắn ngẩng đầu lên, dùng hai tay mở lá thư kia.
Lập tức, trang giấy mềm mại như biến thành mũi tên nhọn, b.ắ.n thẳng về phía Thốn Bôn.
Thốn Bôn chỉ dùng hai tay kẹp lấy, nhanh như gió đã đọc xong.
Trong thư nói về cuộc sống lúc trước của Nhị Thập. Có thể nói là khá cực khổ, nhà ở Tây Phụ Quan, có ba tỷ đệ, nàng là trưởng nữ. Vì phụ giúp gia đình, khi còn nhỏ tuổi đã phải ra ngoài làm việc.
Mộ Cẩm đặt một tay trên bệ cửa sổ trạm khắc hoa văn, nói: "Không đem nữ nhân kia tra rõ chân tướng, ta không an tâm." Trước kia không tra, là bởi vì hắn có đủ tự tin rằng chính mình tuyệt đối sẽ không say rượu để lộ bí mật.
Nhưng, Phù Nhung Hương ngày đó, tự tin của hắn đã bắt đầu sụp đổ.
Mộ Cẩm đặt tay lên trán, "Tuy nói mấy năm gần đây, kẻ thù của ta kẻ thì chết, kẻ thì bị thương, còn lại tạm thời không có chuyện gì. Có điều, Mộ gia ta làm ăn ngày càng làm lớn, đắc tội không một phòng thì cũng một xe. Có kẻ sắp xếp gian tế bên cạnh ta, không phải là không có khả năng."
Thốn Bôn đáp: "Vâng." Nhị công tử luôn đa nghi.
Mộ Cẩm trầm tư: "Nữ nhân này có chút cơ trí quá mức." Mà nữ nhân cơ trí lại phiền toái, Mộ Cẩm vốn thích những cô nương ngây ngốc, mỹ miều.
Thốn Bôn lại đáp: "Trên thư viết, Nhị Thập cô nương gia cảnh bần hàn, sinh hoạt giản đơn. Có lẽ không phải gian tế."
"A, hy vọng thế."
"Nhị công tử." Thốn Bôn trầm ổn mở miệng: "Thứ thuộc hạ nói thẳng."
"Nói."
"Nếu Nhị Thập cô nương thật sự đem chuyện của Nhị công tử đi nói với người khác, trước kia nàng có rất nhiều cơ hội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"May mắn cho nàng vì mồm miệng kín kẽ, bằng không đã sớm đầu rơi xuống đất." Mộ Cẩm cười cười: "Đối với việc hiểu rõ nàng, có thể thuận tiện lợi dụng được chút ít."
Thốn Bôn gấp lại thư báo.
"Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở lại Mộ phủ làm một người câm, ta cũng không ngại làm người tốt. Ta năm lần bảy lượt tha c.h.ế.t cho nàng, có thể thấy trong lòng ta còn có ý thiện. Nhật hành nhất thiện, sao lại không làm." Nói đến đây, Nhị công tử dường như cũng tin chính lời mình nói.
(*Nhật hành nhất thiện: Mỗi ngày một việc thiện)
Thốn Bôn không nói gì nữa.
Lầu các rơi vào trầm mặc.
- ---
Đầu hạ, trời xanh, không mây.
Mộ Cẩm ra ngoài du ngoạn, mang theo Nhị Thập.
Lần đầu tiên, hôm nay Thốn Bôn không theo cùng. Đánh xe là một xa phu trung niên.
Mê Truyện Dịch
Nhị Thập lên xe ngựa, ngồi ngay ngắn ở cạnh cửa. Ai mà biết được Nhị công tử tính khí thất thường, nửa đường nổi cơn thịnh nộ lại muốn lấy mạng nàng. Ngồi gần cửa một chút, cơ hội chạy trốn lại càng lớn. Nếu mất đi cơ hội chạy trốn, lúc c.h.ế.t thảm còn có thể làm cho người bên ngoài nhìn thấy thế nào là một Mộ nhị công tử tàn nhẫn, độc ác.
Mộ Cẩm ngồi trên đệm, liếc nhìn nàng một cái.
Nàng cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Suy nghĩ trong đầu nàng, khẳng định không phải thứ tốt. Hắn ra lệnh: "Lại đây đ.ấ.m lưng."
Nhị Thập ngồi xích lại, đang muốn nắm tay hướng đến lưng hắn.
Hắn đột nhiên nắm lấy cằm nàng, cười giống như gã lưu manh trên đường, "Có phải ngươi gầy đi?"
Nhị Thập nắm tay dừng trên vai hắn. Nàng nhìn không chớp mắt, tiếp tục đấm, dùng sức nện như một nha hoàn nghe lời hành sự.
"Sợ c.h.ế.t đến mức cuộc sống hàng ngày cũng bất an?" Mộ Cẩm nâng mặt nàng lên.
Nàng lập tức gật đầu. Cuộc sống hàng ngày khó khăn, ăn uống không vào. Nàng ảo não, trước kia đi chùa miếu dâng hương, phần lớn là vì cầu phúc cho người thân, lại quên không cầu cho bản thân lấy một chút bình an.
Mộ Cẩm buông cằm nàng, "Ngươi quỷ kế đa đoan, ta tin ngươi có thể bảo vệ được tính mạng. Thật là quá gầy, nhìn cái gương mặt này xem." Hắn nhéo lên vài cái, "Chả có mấy lượng thịt."
Nhị Thập nửa bên mặt đều đau, không thể không hướng người về phía hắn, làm giảm bớt lực đạo.
Hắn buông ra tay, cân nhắc mà nói: "Ta phát hiện, nhéo ngươi vài cái nhìn lại thuận mắt hơn." Hắn lại gần nhìn, "Xinh đẹp rồi."