Nàng xoa xoa gương mặt đau nhức đã phiếm hồng. Nhị công tử này đúng là âm tình bất định, tật xấu như vậy làm thế nào mà dưỡng thành? Cùng là chủ tử Mộ gia, nhưng chưa từng thấy Đại công tử cùng Tam tiểu thư tính tình quỷ quyệt như vậy.
Xe ngựa đi trước.
Mê Truyện Dịch
Đi qua đường phố náo nhiệt, Nhị Thập cẩn thận nghe ngóng. Sinh hoạt nơi phố phường giờ đã thành ký ức trong nàng.
Trước đó vài ngày, Nhị Thập trốn ở trong phòng, dựa vào trí nhớ lúc nhỏ, phác hoạ phương hướng bản đồ. Ngần ấy năm đi qua, đường xá phố phường có thể thay đổi, nhưng lãnh thổ một nước bên kia ngọn núi khẳng định vẫn còn đó. Vượt biên từ trên núi là cách tốt nhất.
Chỉ cần có cơ hội, một tia hi vọng đều không thể bỏ qua. Nàng muốn tự mình về nhà, chứ không phải là bị Mộ gia đem t.h.i t.h.ể về.
Nhị Thập theo dòng suy nghĩ mà hoàn hồn, phát hiện ra bên ngoài càng ngày càng vắng. Dần dần, chỉ còn lại tiếng chim hót. Nàng có chút đề phòng.
Từ khi tiến vào Linh Lộc Sơn, xa phu liền bắt đầu lo lắng. Nhị công tử cũng thật là, có quan đạo không đi, lại muốn đi đường tắt. Tháng rưỡi trước mới gặp sơn tặc, một cô nương bị cướp đi, hôm nay vẫn chưa tỉnh ngộ. Mắt thấy càng đi càng sâu, xa phu thoáng kéo hạ dây cương, quay đầu hỏi: "Nhị công tử, phía trước đi thêm hai dặm chính là thác nước. Nghe nói... sơn tặc ở đó rất hung bạo."
Mộ Cẩm ngồi trên đệm lót, không hề trợn mắt, lười biếng mà nói: "Đầu tháng quan binh không phải đã diệt phỉ rồi sao, tiếp tục đi."
"Dạ..."
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước một đoạn.
Sau đó, một trận dồn dập tiếng vó ngựa từ bốn phương tám hướng vang lên.
Điều xa phu lo lắng quả nhiên đã xảy ra, hô to: "A, lại là sơn tặc! Nhị công tử, là sơn tặc!!"
Nhị Thập mặt không biểu cảm, nhu thuận mà ngồi im. Kỳ thật trong lòng nàng cũng hoảng hốt. Lần trước có Đinh Vịnh Chí ở đây, Nhị công tử có thể bị bẽ mặt. Hôm nay Thốn Bôn không đi cùng, lại không có công tử nhà Thượng thư, Nhị công tử ốc còn không mang nổi mình ốc.
Mộ Cẩm ngồi dậy, hướng xa phu nói, "Quay đầu trở về."
"Dạ." Xa phu chạy nhanh quay xe ngựa lại.
Ngựa phát ra tiếng gào thét điên cuồng, tiện đà chạy như điên.
Chạy hộc mạng như vậy, thế nhưng còn có một đám ngựa ở hướng khác. Tiếng nam nhân thét to càng ngày càng gần.
"Không nghĩ tới, còn có kẻ không sợ c.h.ế.t dám đi đường này, đây không phải là tự mình nộp gạo thóc cho huynh đệ chúng ta sao." Âm thanh sang sảng hỗn loạn hòa cùng với tiếng vó ngựa vang lên trong không trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Các huynh đệ, được ăn thịt rồi." Một thanh âm thô lệ khác vang lên.
Xa phu nóng nảy, kéo lại dây cương, "Nhị công tử, bọn chúng chặn đường rồi."
"Quan binh diệt phỉ, diệt cái gì mà diệt." Mộ Cẩm xốc rèm lên, thấy rõ đám trai tráng phía trước, hắn nheo lại mắt, "Lại là các ngươi."
"Phi! Lời này để ta nói mới đúng, lại là ngươi!" Đại hán mặc quần lam dẫn đầu đám người nhận ra Mộ Cẩm, cánh tay rắn chắc khởi động một đại khảm đao, "Lần trước không đem ngươi c.h.é.m thành hai nửa. Hôm nay ——" hắn hướng lòng bàn tay nhổ một bãi nước bọt, đao chỉ Mộ Cẩm, "Liền lấy mạng của ngươi!"
"Đúng là lũ thô bỉ." Mộ Cẩm lông mày không nhăn lấy một chút, "Bằng một đám sơn tặc lỗ mãng các ngươi, cũng dám cản đường bản công tử?"
Nhị Thập chạy nhanh kéo kéo ống tay áo hắn. Lúc nào rồi mà còn mang danh quý công tử ra dọa người. Hiện giờ hộ vệ không có, đối phương lại là hung thần tàn ác. Cuối cùng liên lụy đến không phải là nàng sao.
Một đại hán áo xám lôi kéo sơn tặc mặc quần lam, hạ giọng: "Lỗ Nông, Nhị đương gia nói... Đừng trêu chọc Mộ nhị công tử, chúng ta có phải hay không..."
Sơn tặc quần lam tên là Lỗ Nông, hắn lại nhổ ra một bãi nước bọt, "Phi, chúng ta mà lại sợ hắn sao?" Cây đại đao sắc bén này, chỉ cần phóng đến xe ngựa cái gì cũng đều chặt đứt.
Đại hán áo xám trừng hắn một cái.
Bên này, Mộ Cẩm quay đầu lại nhìn Nhị Thập, "Kéo cái gì?"
Nàng rút tay về. Thôi kệ, đối tượng của sơn tặc là Mộ Cẩm, bảo vệ tính mạng mình vẫn quan trọng hơn.
Tráng hán áo xám đưa mắt liếc xe ngựa một cái, nhìn đến xa phu, sắc mặt liền thay đổi mà cười to. "Chúng ta không phải sát nhân. Thứ nhất giựt tiền, thứ nhì cướp sắc, trói cô nương kia lại giao cho chúng ta để huynh đệ trên núi đỡ thèm."
Một đám nam nhân phía sau cười ha ha.
Một sơn tặc khác kêu lên: "Nghe tiếng công tử đây thê thiếp thành đàn, chia cho chúng ta một cái, coi như là tích đức đi ha."
Lại một gã khác nói: "Chà chà, về sau gặp ai chúng ta cũng sẽ khen, Mộ nhị công tử thích làm việc thiện."
So với một đám sơn tặc, Nhị Thập tình nguyện bị Nhị công tử chà đạp. Nàng nghiêng người, tránh ở sau lưng Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm giương cao ống tay, che thân nàng dưới lớp áo, khinh thường nói: "Các ngươi cũng xứng?"