Từ dưới nhìn lên, chỉ giống như xe ngựa quăng nàng ra ngoài.
Nhị Thập ngã vào hồ sâu, nhân cơ hội lặn xuống bơi đến bờ xa phía bên kia.
Nhị công tử còn đang dây dưa với đám sơn tặc, tạm thời chưa thể thoát thân, huống hồ hắn không biết bơi. Bỗng nhiên hôm nay mọi thứ lại trở nên thiên thời, địa lợi, nhân hoà.
Mê Truyện Dịch
Nhị Thập ở trong nước tìm kiếm chốc lát, không tìm thấy cửa động. Nàng có chút sốt ruột, lại sợ Mộ Cẩm đuổi theo, vì thế tìm một chỗ ẩn nấp dưới nước trước mà núp vào.
Một cành cây khô rơi vào trong nước, làm thành bóng râm rậm rạp xanh mát. Trên bờ nhìn xuống chỉ thấy một phiến xanh mạ mà thôi.
Nhị Thập thò đầu ra.
Khoảng cách quá xa, tiếng đánh nhau biến mất, bên tai chỉ còn tiếng thác nước rơi xuống "Rầm" vang.
Nàng vạch ra một tầng lá cây, quan sát bờ hồ.
Ánh mặt trời chiếu bên trên hồ nước.
Yên lặng đợi một lúc lâu, không thấy người nào đuổi theo.
Chẳng lẽ Nhị công tử cho rằng nàng như vậy mà đã chết? Thật là đại cát đại lợi.
Nhị Thập không lo lắng việc sơn tặc sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Mộ Cẩm.
Lúc đó, tên sơn tặc áo xám đã nói: "Nhị đương gia không cho trêu chọc Mộ nhị công tử." Sơn tặc ở núi này hẳn là có chút kiêng kị đối với Mộ gia. Vì tiền cả thôi, cùng lắm bọn họ đem nhị công tử trói lại, lấy cớ đòi tiền với Mộ gia.
Mà có vậy thì cũng không tới phiên nàng nhọc lòng.
Nhị Thập lên bờ, đem túi tiền nhỏ của nàng cùng túi tiền của Mộ Cẩm thắt lại cùng nhau, giấu ở trong ngực. Sau đó hít sâu một hơi, lần thứ hai ẩn vào trong nước tìm kiếm.
Thác nước không cao, hồ cũng không lớn, nhưng lại tốn của nàng không ít sức lực, rốt cuộc cũng tìm thấy bên ngoài cửa động.
Cửa động rộng khoảng hai thước, dòng nước bên trong đẩy đám cá ra.
Nhị Thập lấy một hơi dài, bơi vào trong động.
- ---
Mộ Cẩm chẳng mảy may ham chiến, sau khi nhảy ra xa mấy mét, hắn khép lại cây quạt. "Đám người các ngươi đúng là không có mắt."
Lỗ Nông tuy là mãng phu, thế nhưng cũng phát hiện Mộ Cẩm lúc này so với vừa rồi có chút khác biệt.
Mộ Cẩm một thân áo bào xám trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trắng là trắng, tại sao lại là xám trắng? Như Nhị đương gia từng nói, vô luận là màu sắc nào, chỉ cần thêm một chữ "xám" ở phía trước, liền giống như cuối thu lạnh lẽo.
Mộ Cẩm bộ dạng tươi cười càng thêm phần thân thiết, đôi mắt đen như mực. Hắn mở quạt ra, mỗi nan quạt đều gắn mấy cây ám khí sắc nhọn thon dài.
Lỗ Nông còn đang muốn xem xét cẩn thận, bỗng nhiên Mộ Cẩm lại biến mất.
Trong khi mọi người còn chưa nhìn thấy Mộ Cẩm đâu, đột nhiên Mộ Cẩm lại xuất hiện, hắn đứng trước mặt đại hán áo xám, "Vừa rồi dùng tay phải bắt nữ nhân của ta?"
Không có ai trả lời hắn.
Mộ Cẩm cười khẽ, đột nhiên dùng đầu quạt chọc vào tay phải của đại hán áo xám.
Đại hán áo xám đau đớn kêu lên, cánh tay cầm đao trong nháy mắt mềm xuống, đại đao rơi xuống đất, phát ra tiếng vang "Loảng xoảng loảng xoảng".
Lỗ Nông hoảng hốt, cử động cánh tay bổ về phía Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm lại biến mất.
Lỗ Nông nhìn đông nhìn tây, không thấy người, hắn hung tợn kêu vào không trung: "Dùng ám khí thì có gì là quân tử?"
"Ai bảo phải làm quân tử?" Mộ Cẩm đang đứng trên ngọn cây xanh lá, thân thể so với lá cây tựa hồ còn nhẹ hơn.
Mắt thấy đại hán áo xám trên tay m.á.u tươi đầm đìa, Lỗ Nông lúc này mới ý thức được chính mình khinh địch, hắn thô lỗ hô lên một tiếng: "Lên ngựa, quay về!"
Mộ Cẩm không đuổi theo, khép lại ngọc quạt, hắn mau lẹ theo hướng xe ngựa chạy như điên mà đi.
Trên đường có vết bánh xe nông sâu không đồng nhất. Theo vết bánh xe, Mộ Cẩm nhanh chóng tìm được xe ngựa.
Hai con ngựa đang yên tĩnh ở dưới tàng cây hóng mát. Xe ngựa bị đ.â.m hỏng song cửa sổ, mất một mảng lớn.
Mộ Cẩm đi vào trong tìm kiếm. Cái gì cũng còn, chỉ trừ túi tiền của hắn.
Quay lại đường cũ, quả nhiên thấy được thác nước, hắn không khỏi nhớ tới, nữ nhân này trước kia chỉ vì cầu cứu Thập Ngũ mà bơi qua Thệ Đàm. Nàng biết bơi, chạy trốn hẳn sẽ dùng đường thủy.
Mộ Cẩm trước sau đều không có cách nào tiêu trừ nghi ngờ đối với Nhị Thập. Với một người nhạy bén, vô luận là nam hay nữ, hắn đều rất dụng tâm đề phòng. Hôm nay là cho Nhị Thập cửa ải cuối cùng. Chỉ cần nàng qua ải, hắn cũng liền an tâm một chút.
Mấy ngày gần đây, đám sơn tặc kia thường lui tới chỗ này. Mộ Cẩm cố ý đi qua đây, trong lúc hỗn chiến, Nhị Thập nếu như có ý định chạy trốn, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Quả nhiên, nữ nhân xảo trá này lại dám cả gan ở dưới mắt hắn, lấy ngân lượng của hắn mà bỏ chạy.
Nàng hôm nay trốn đi, là phụ sự tín nhiệm của Thốn Bôn đối với nàng.
Mộ Cẩm đã sớm nói qua với Thốn Bôn, nàng có lá gan lớn, bộ dáng đáng thương chỉ là giả. Cho nàng một thước, nàng có thể thuận tiện mà bò lên một trượng.