Nhị Thập chọc chọc lưng Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm quay lại nhìn.
Nàng chỉ chỉ túi tiền ở bên hông hắn, làm ra một cái động tác ném đi.
Lông mày Mộ Cẩm rốt cuộc cũng động, "Có ý gì?"
Nàng túm chặt cổ áo, lại dùng đôi tay ngăn trở ngực, biểu lộ một bộ dáng thê thảm, tủi nhục, dùng sức mà lắc đầu.
Mộ Cẩm cân nhắc nói: "Ý ngươi là, ngươi không muốn bị cướp sắc, vì thế mà dùng tiền thay thế?"
Nhị Thập vội vàng gật đầu.
Mộ Cẩm cư nhiên gật đầu theo, "Cũng có lý."
Nhị Thập cởi xuống túi tiền nhỏ của chính mình, chuẩn bị ném cho sơn tặc. Tuy đau lòng vì mất ngân lượng, nhưng nếu nàng không tự mình hy sinh trước, Nhị công tử sẽ nghĩ nàng lừa gạt.
Mộ Cẩm duỗi một tay ra chắn, "Đây là của ngươi?"
Nàng gật đầu. Lắc lắc túi tiền nhỏ, lại chỉ chỉ sơn tặc ở bên ngoài. Nàng với hắn, còn có một xa phu, địch sao nổi hơn hai chục gã sơn tặc. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Mộ Cẩm mỉa mai mà nói: "Đây là coi thường uy phong của ta."
Nhị Thập không nói gì. Đối mặt với sơn tặc hung thần ác sát, nàng còn có thể thế nào nữa?
Lỗ Nông không rảnh mà ngồi chờ đôi nam nữ vừa đi vừa nói chuyện, hắn chĩa đao về hướng xe ngựa, "Nghe rõ chưa?"
Xa phu đầu cứng ngắc, động cũng không dám động, "Nhị... Công tử..."
Mộ Cẩm một chân đặt ngang ở rèm trước, "Bọn họ không có can đảm lên đâu." Hắn quay đầu nói với Nhị Thập: "Chờ Thốn Bôn."
Lỗ Nông cùng đại hán áo xám nhìn lẫn nhau, trăm miệng đồng thanh nói: "Cướp xe!"
Nhị Thập khẩn trương nhìn lưng hắn, túm chặt túi tiền.
Mộ Cẩm bỗng nhiên kéo cái túi tiền bên hông xuống, ném cho nàng.
Nàng nâng tay lên, không rõ ý hắn.
Mộ Cẩm nói: "Cho ngươi tự bảo vệ mình, lấy tài tiêu tai."
Lúc này, đại hán áo xám từ trên ngựa vọt về phía trước, phi tới đỉnh xe.
Ngựa kéo lồng lên một chút, đỉnh xe suýt chút nữa thì sập.
Nhị Thập sắc mặt trắng bệch, cầm túi tiền mà mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Mộ Cẩm nhìn nàng một cái, đang muốn nói chuyện thì một đao nhọn bay tới, gác trên cổ hắn.
Kẻ xách đao to con cười dữ tợn: "Mộ công tử đúng không? Không có hộ vệ, xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào."
Mộ Cẩm khinh thường: "Ta nói ngươi không có can đảm, ngươi chính là không có can đảm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gã to con cáu tiết: "Ngươi ——"
Lỗ Nông còn ngồi trên lưng ngựa, hô: "Đừng dài dòng. Chúng ta cướp phú tế bần, không đả thương mạng người." Nói xong, hắn chuyển mắt tới nhìn Nhị Thập, "Cô nương này bắt lấy đi!"
Tình thế gấp gáp, Nhị Thập lấy ra khăn lụa, chặn lại một tiếng kêu.
Đỉnh xe sụp xuống, bóng hán tử áo xám phản từ trên mà bổ xuống, duỗi tay bắt được cánh tay nàng.
May mắn đang cắn khăn lụa, nếu không trong tình cảnh như vậy, nàng cũng không biết làm sao chống đỡ. Hoảng loạn, nàng quay đầu nhìn Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm đá văng tên to con. Quạt ngọc trong tay hắn xoay một vòng tròn, đáy mắt như chất chứa sự tàn bạo chồng chất, "Nữ nhân của ta, dám đoạt thử xem?" Trong khi hắn nói chuyện, quạt ngọc bay thẳng về phía ngón tay đại hán áo xám.
Đại hán áo xám tức thời buông tay, buông lỏng Nhị Thập.
Tên to con lần thứ hai đánh úp về phía Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm trốn tránh, triển khai chiêu thức ngoan độc, thẳng hướng đuổi theo đại hán áo xám.
Không biết kẻ nào hô lên một câu: "Đừng sợ! Hắn chỉ biết chút quyền cước công phu thôi." Ỷ vào đông người, nhóm sơn tặc ngoài xe nhắm hướng Mộ Cẩm mà lao đến.
Nhị Thập trốn ở góc xe ngựa, nhìn chằm chằm hỗn chiến bên ngoài xe.
Chiêu thức của Nhị công tử, so với quyền cước bình thường vẫn là cao hơn một ít. Không biết Thốn Bôn khi nào mới đến. Nàng không biết võ, không cách nào đánh giá được tình hình Mộ Cẩm một mình cùng hai chục tên sơn tặc chiến đấu.
Nàng cúi đầu nhìn thấy túi tiền, trong đầu hiện lên một suy nghĩ. Nàng nhịn không được trộm liếc một cái.
Là hoàng kim. So với túi tiền nhỏ của nàng, không biết là nặng đến mức nào.
Mê Truyện Dịch
Lúc này, đột nhiên một cây đao bay tới, ngựa bị hoảng sợ, tung vó lên không trung. Xa phu không biết trốn chỗ nào, xe ngựa không được khống chế, chạy như điên về phía trước.
Kinh loạn bên trong, Nhị Thập cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
Nơi này là Linh Lộc Sơn, vừa rồi xa phu có nói, còn cách thác nước chưa đến hai dặm, mà cái thác nước kia...
Nhị Thập đột nhiên đập mạnh vào thanh gỗ, đau đớn mà kêu lên một tiếng.
Cái thác nước kia... Cái thác nước kia có cái gì?
Nhị Thập cắn chặt hàm răng.
Đúng rồi, là ám đạo.
Lúc này không trốn, còn đợi khi nào nữa?
Cuối đường rừng chính là thác nước.
Đúng như Tiểu Thập nói, thác nước này cùng lắm chỉ cao vài trượng.
Ngựa liều mạng chạy trốn, tới bên hồ quay nhanh, hãm không được khiến xe ngựa xoay nửa vòng tròn.
Nhị Thập nắm chặt côn xe, không thắng nổi sức ngựa, bị quăng ngã trên cửa sổ. Nguy hiểm cận kề, nàng vén rèm lên, thừa dịp xe ngựa quay hướng lao về phía cây đại thụ liền nhảy ra ngoài, bay qua nhánh cây, rơi xuống hồ nước.