Lời hắn nói đánh gãy mạch suy nghĩ của nàng.
Nhị Thập cúi đầu, cầm lên chén nước.
"Nhanh lên, chuyện vừa rồi còn chưa xong, lúc sau tốn rất nhiều thời gian." Mộ Cẩm nói thúc giục.
Nhị thập giương mắt, chỉ chỉ miệng mình, lại đem đầu lưỡi duỗi ra bên ngoài một chút, ngoài miệng làm một cái động tác cắt xuống.
Mộ Cẩm ngày càng ăn ý với nàng, hỏi: "Sợ ta cắt đầu lưỡi ngươi?"
Nhị thập gật đầu, đem chén nước đặt xuống.
Mộ Cẩm dùng cây quạt xuôi theo chén nước chấm hai cái. "Ta vừa rồi nói thế nào? Ngươi hầu hạ ta, ta tâm tình nở hoa, tự nhiên sẽ đối xử tốt với ngươi. Ngươi như vậy không rên lấy một tiếng, trước kia không cảm thấy gì, nhưng hiện tại ta lại không thoải mái, muốn nghe thấy trong miệng một chút gì đó. Yên tâm, ta thoải mái rồi, dĩ nhiên sẽ buông tha ngươi." Hắn còn ngụ ý khác mà cười: "Dù sao, thoại bản trang thứ mười hai, cái miệng cùng cái đầu lưỡi này của ngươi, về sau sẽ có chỗ hữu dụng."
Thoại bản trang thứ mười hai là cái gì, Nhị Thập sớm đã không nhớ rõ. Nàng kiên cường bưng lên chén nước lần nữa.
Quạt xếp của Mộ Cẩm đưa từ cằm nàng đến lỗ tai, rồi lại trở lại cằm.
Nhị thập cảm thấy mình như ngồi cạnh lưỡi d.a.o trảm. Nàng giữ chén lần nữa, đôi môi chạm lên miệng chén.
Sắc màu trong chén càng ngày càng đậm, giống như màu của son phấn.
Nói là thuốc giải độc, nàng không tin.
Nhị thập dùng tay áo che mặt, giống như hôm đó uống độc dược.
Tiếp theo, tay nàng bỗng nhiên run rẩy, chén rơi xuống, lăn trên mặt đất rồi vỡ thành ba mảnh. Nàng ngồi không vững, nghiêng trái rồi lại nghiêng trái, vẫn lại nghiêng trái, lại muốn nghiêng trái ngã tiếp.
Mộ Cẩm nhanh chóng đưa chân đá văng một mảnh vỡ gần nàng nhất.
Nhị thập từ trên ghế trượt xuống mặt đất, hai tay đưa tới đè chặt cổ họng, lông mày nhíu lại, nhắm chặt hai mắt. Nàng hô hấp từng ngụm từng ngụm, muốn nói chuyện, một chữ lại nhả không ra. Nàng cực kỳ thống khổ nằm sấp ở trên đất. Thân thể run rẩy không ngừng, biểu lộ càng ngày càng khó chịu.
Mộ Cẩm che giấu tất cả biểu cảm, cứ như vậy nhìn nàng.
Qua một hồi lâu, trên tay nàng nới lỏng dần, biểu cảm cũng dịu đi. Há to miệng, như cũ không phát ra thanh âm.
Mộ Cẩm nhẹ giọng hỏi: "Vừa nãy đã uống hết rồi sao?"
Nhị thập gật đầu.
"Vẫn không thể nói chuyện?" Hắn hỏi càng nhẹ.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi hơi thở, định dùng lực ở cổ họng.
Ánh mắt hắn sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nhìn thấy trong mắt hắn tia chờ mong, rốt cục cũng phát ra một tiếng ám ách "A".
Đầu lông mày Mộ Cẩm nhướng lên, "Có thể nói chuyện?"
Nhị thập cố gắng phát ra tiếng vẫn chỉ là tiếng ám ách "A", sau đó nàng lại đổi một tiếng "Ưm".
Hắn cười, "Những lời khác nói không được?"
"Ưm..." Cổ họng giống như bị thương tổn, giọng rầu rĩ, không rõ ràng.
Mộ Cẩm tay phải cầm quạt xếp vỗ vào tay trái, "Rất tốt, rất tốt. Ta vốn tưởng, nếu ngươi bình thường có thể mở miệng nói chuyện, khó tránh khỏi ta lại lo lắng ngươi cùng người khác nói luyên thuyên. Nếu như ngươi chỉ phát ra tiếng ở trên giường, vậy trọn vẹn cả đôi đường. Như thế, thực là hợp ý ta."
Nhị thập biết mình thành công. Nhị công tử không phải muốn để nàng nói chuyện. Hắn chỉ cho phép nàng nói tiếng "ưm a" mà thôi.
Mộ Cẩm ôm nàng đến trên giường. "Lại kêu vài tiếng, để ta nghe xem có chút nào dễ nghe hơn không?"
Nhị thập chậm rãi mở miệng, dùng sức mà phát ra tiếng, liên tục "A" so với vừa rồi càng dễ nghe hơn.
Hắn đem khăn đỏ che mặt nàng, tuy vậy lại không có chắn miệng nàng, cúi người cười cười bên tai nàng. "Thoáng chốc đã vui vẻ hơn chút, ta càng thích."
Không cần cắn chặt răng cửa, Nhị Thập buông lỏng hàm xuống, thân thể cũng liền bớt căng cứng.
Nhị công tử như rìu chặt cây tiến tới, nàng rốt cục có thể lên tiếng giống như ước nguyện của hắn.
Thanh âm của nàng tuy có hơi khàn khàn, nhưng Nhị công tử nói: "Vừa vặn. Không ồn ào, cũng không quá mức yên tĩnh." Cổ họng của hắn lúc này cũng trầm xuống như chìm tới đáy.
Cự vật như bổ sóng trảm biển.
Mầm non nhỏ hẹp bị lật đi lật lại.
Đến khuya, Mộ Cẩm hỏi Nhị Thập có ăn bánh bao hấp hay không.
Nhị thập không lên tiếng. Nàng hôm nay hết leo núi rồi lại bơi lội, đến buổi tối còn bị Nhị công tử tra tấn.
Đây là ngày mệt mỏi nhất từ trước đến nay của nàng.
Nàng mặc kệ hắn có đuổi nàng về Yểm Nhật Lâu hay không, mê mệt ngủ trên giường không đi.
- ---
Mê Truyện Dịch
Việc Nhị Thập qua đêm tại Băng Sơn Cư truyền đến tai Tô Yến Tinh. Nàng liền kéo theo ma ma cùng nha hoàn tới Yểm Nhật Lâu tìm kiếm hỏi chuyện.
Từ khi Tô Yến Tinh được gả tới, nữ nhân Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu ngày càng đoàn kết. Tiểu Thập từ xa trông thấy Tô Yến Tinh ra khỏi Trạch Lâu, vội vàng báo tin cho các nữ nhân khác.
Thập Tứ khi đó vừa hay đang ở Hoa Uyển, cười lạnh một tiếng rồi hướng Yểm Nhật Lâu đi.