Số Phận Nhị Thập

Chương 58: Số Phận Nhị Thập



Thập Tứ kêu lên: "Nhị Thập, Nhị công tử lại tới."

Nhị công tử quay trở lại rất nhiều lần, mỗi lần trở lại đều là tới tìm Nhị Thập. Cái chữ "lại" kia của Thập Tứ nói vô cùng thuận miệng.

Nhị Thập hoảng sợ, tranh thủ nhét hoàng kim vào túi tiền rồi giấu trong ngăn tủ.

Mộ Cẩm đẩy cửa vào, đúng lúc gặp nàng đóng ngăn tủ lại. Hai cánh tay đóng tủ hãng còn run run. Hắn hỏi: "Đang làm gì?"

Nàng xua xua tay, cúi đầu chờ lệnh của hắn.

Mộ Cẩm nhận ra, đuôi mắt nàng tự nhiên cụp xuống, trông thì có vẻ vô tội. Còn trong đầu lại nghĩ cái mấy cái quỷ gì thì không biết được. "Tới đây."

Nàng đi đến trước mặt hắn.

Hắn hỏi: "Hai ngày nay đã nghỉ ngơi tốt chưa?"

Nhị Thập do dự.

Nhị công tử tới tìm nàng, chắc không phải chuyện đứng đắn gì. Câu hỏi nghỉ ngơi thế nào, chỉ sợ không phải chân thành quan tâm mà là có mưu đồ khác.

"Nghĩ lâu như vậy, xem ra thân thể khỏe rồi nhưng đầu óc còn chưa tốt." Mộ Cẩm nhàn nhạt nói: "Tuy vậy hôm nay cũng không cần ngươi dùng đầu óc, lên giường nằm đi."

Nhị Thập ngẩng đầu liếc trộm hắn. Cả ngày tràn trề nhưng sắc mặt không thấy chút nào mệt mỏi, có lẽ bình thường Nhị công tử uống không ít thuốc bổ.

Mộ Cẩm bỗng nhiên nhìn qua ngăn tủ, "Đúng rồi, chỗ đó giấu cái gì?"

Nhị Thập vội vàng lắc đầu.

Hắn như muốn bước qua.

Nàng nhanh nhẹn chạy hai, ba bước đến trên giường nằm xuống.

Mộ Cẩm cười một cái, bước chân hướng tủ quần áo quay sang chỗ nàng.

Nhị Thập chủ động cầm khăn phủ lên trên mắt mũi, chừa lại phần miệng, dùng để phát ra thanh âm "ưm a" mà hắn ưa thích.

Mộ Cẩm nói: "Ngươi chạy trốn ra ngoài một chuyến, quay trở về đột nhiên lại rất biết nghe lời."

Nàng sớm đã thất thân vì hắn. Cũng là biết nghe lời thì sẽ bớt đau khổ hơn.

Nếu như về sau nàng thật sự có thể chạy trốn, gặp được lang quân như ý, nàng sẽ thành thật nói cho người đó biết, nàng đã bị một nam nhân bổ củi qua. Nhưng nàng sẽ không chủ động nói cho người đó, nàng đã cùng gã nam nhân này bổ củi quá nhiều lần. Bị một lần cũng là bổ, bị hai lần cũng là bổ, dù sao thì cũng cùng một người là Nhị công tử.

Mộ Cẩm đến bên giường. Nhìn bộ dáng thấy c.h.ế.t không sợ của nàng, hắn sinh ra một ngọn lửa nóng nảy.

Ngọn lửa này rực cháy lan ra cả đồng cỏ.

Nhị Thập lo lắng, cái giường của chính mình cũng bị Nhị công tử làm cho rơi rụng.

Hồi lâu, Nhị công tử đã cực kỳ hưng phấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhị Thập trong cơn mơ màng, nghe được hắn nói, "Ta vì ngươi mà chạy đến doanh trại của sơn tặc một hồi, ngươi tội c.h.ế.t có thể miễn, tội sống khó tha. Phạt ngươi xuống phòng bếp làm nha hoàn."

Nàng ngủ mất.

Tỉnh lại càng mơ hồ, lời nói kia của Nhị công tử rốt cuộc là mơ hay thật?

- ---

Ngày thứ hai, quản bếp phái người tới, nói đón Nhị Thập cô nương đi làm việc.

Nhị Thập thu dọn tay nải, chuẩn bị đi.

Thập Tứ kéo mái tóc dài, thập phần khó hiểu, nói: "Chưa từng có thị tẩm nào bị phạt làm nha hoàn phòng bếp cả."

Thập Nhất kéo tay Nhị Thập, "Ngươi chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng để bị khi dễ."

Nhị Thập gật đầu.

Thập Tứ ngồi trên ghế đá, nhếch chân lên, "Ngươi gặp sơn tặc, Thập Ngũ cũng gặp sơn tặc. Thập Ngũ trở về thì xuân phong đắc ý, ngươi thì ngược lại, bị đem làm nha hoàn."

(*Xuân phong đắc ý: Con đường rộng mở, thuận lợi)

Lời này như làm tổn thương người khác, nhưng Nhị Thập biết rõ, lời nói chua ngoa của Thập Tứ thực chất là quan tâm. Nhị Thập lại thấy tốt, làm nha hoàn yên tâm hơn so với làm thị tẩm nhiều. Ít nhất, buổi tối không có ai đạp cửa phòng nàng nữa.

Nhị Thập tháo thẻ bài xuống, đưa cho Thập Nhất.

Thập Nhất không nhận, "Cái này đều là hộ vệ của Nhị công tử trực tiếp lấy." Huống chi, Nhị công tử chỉ nói đúng hai chữ "trừng phạt", không có trực tiếp nói đem Nhị Thập hạ xuống làm nô bộc.

Tạm biệt các nàng xong, Nhị Thập ra khỏi Yểm Nhật Lâu.

Buổi chiều, Tiểu Lục ở bên ngoài nhìn trước ngó sau, hỏi: "Nhị Thập thật sự xuống phòng bếp nấu cơm à?"

"Các ngươi có nhận ra không..." Thấy con mắt của mọi người đều đồng lòng nhìn sang, Tiểu Thập mới thần thần bí bí nói: "Nhị công tử gần đây rất lạ, những việc kỳ lạ đều có liên quan đến Nhị Thập."

"Ta cũng cảm thấy vậy... Nhị công tử đều không có đến bên phòng chúng ta." Tiểu Lục cúi bả vai, thở dài nói: "Nếu như không phải Nhị Thập trở thành câm, ta nhất định sẽ nghĩ nàng dùng mấy chiêu mị thuật."

Tiểu Thập bày ra cái bộ dạng sâu xa khó hiểu, "Không đơn giản, chắc chắn là có nội tình."

Mê Truyện Dịch

Tiểu Lục giữ chặt Tiểu Thập, nhỏ giọng hỏi: "Nội tình gì?"

Tiểu Thập trả lời: "Nội tình không muốn cho ai biết."

Tiểu Lục trừng mắt lên, "Chẳng lẽ ngươi cũng không biết."

Thập Tứ quát lớn: "Các ngươi trốn ở kia nói thì thầm gì đấy?"

Tiểu Lục nhảy ra ngoài, đi vào Yểm Nhật Lâu. "Nghe nói Nhị Thập phải rời đi..."