Số Phận Nhị Thập

Chương 63: Số Phận Nhị Thập



Ngày hôm sau, Tam tiểu thư đến Băng Sơn Cư cầu tình.

Thốn Bôn lúc ấy cũng ở bên cạnh.

Tam tiểu thư có chút khó mở miệng, nhíu mày nói: "Nhị ca, chuyện người làm tối qua..."

Mộ Cẩm xoa xoa trán, hắn nhớ không rõ. "Ta uống say."

"A Man nàng... Về sau còn có thể thế nào lập gia đình nữa?" Tam tiểu thư dừng một chút, "Người nạp nàng vào phòng đi, van người, nàng là cô nương tốt."

Mộ Cẩm uống trà giải rượu, một tay vuốt vuốt nhẹ sống mũi. Không biết có nghe hiểu hay không, sau một hồi, hắn mới lên tiếng: "Ừm."

"Nhị ca, người đối đãi nàng thật tốt nha."

"Ừm." Mộ Cẩm qua loa mà đáp.

Vì vậy, Từ A Man trở thành Nhị Thập, tiến vào Yểm Nhật Lâu.

Tuy vậy, Nhị công tử đã quên mất Nhị Thập.

Nhị Thập cũng không có xuất hiện trước mặt Nhị công tử. Nếu như không phải Thập Ngũ gặp nạn, Nhị Thập sẽ cẩn thận mà tránh né thật lâu, thật dài.

Thốn Bôn nhìn cái tường cao, quay người rời đi.

Nhị Thập mang hai chiếc áo ngư công trở về, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện phòng may vá năm đó.

Năm đó, lúc nàng rời khỏi phòng may vá, Hà Hoa đã thẳng thắn thú nhận chuyện này, còn nói đền hai tháng tiền công cho Từ A Man.

Từ A Man chỉ lấy một tháng thôi. Đó là việc của nàng, vốn nên do nàng kiểm tra lại cuối cùng rồi mới đưa đi. Nàng cùng Hà Hoa chia đều trách nhiệm là được.

Thốn Bôn tuy nói là hộ vệ của Nhị công tử, nhưng ngoại trừ mấy vị chủ tử mà hắn nghe theo, còn lại thì cũng chỉ là nô bộc nghe theo lời hắn. Hắn nguyện ý xin lỗi nàng, rõ ràng thật sự là một người tốt.

Đối lập với vị chủ tử của Thốn Bôn, kiêu căng phách lối, chỉ sợ cả đời cũng không hiểu được nói xin lỗi là như thế nào, viết ra làm sao.

Trên đường băng qua một cây hoa nhài nhỏ, mùi hương ngập tràn, thơm ngát kéo dài.

Nhị Thập bẻ một cành nhỏ. Xen lẫn trong hai mảnh lá non xanh mơn mởn là một đóa hoa trắng tinh khôi đẹp như hoa tuyết.

Quang cảnh rực rỡ như ngưng tụ trên đầu ngón tay nàng.

Mê Truyện Dịch

Nàng không khỏi nở nụ cười. Vân vê đóa hoa ngửi ngửi, khóe miệng cong lên rồi đi vào sân bếp.

Sân bếp thuộc sở hữu của tất cả mọi người không riêng gì người ở phòng bếp, lúc này lại có một nhân vật không phù hợp đứng bên cạnh phiến đá, vừa vặn bắt đến nụ cười của nàng.

- ---

Mộ Cẩm trèo tường, gặp được quản bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quản bếp như trông thấy một cảnh tượng lớn, nhìn không chớp mắt, cung kính gọi: "Nhị công tử."

Mộ Cẩm tản bộ ở đình viện nhà mình, dáng vẻ bình tĩnh mà nhàn hạ. "Làm việc của các ngươi đi."

"Vâng." Quản bếp hướng vào trong sân hô lớn, "Làm việc của các ngươi đi."

Mọi người tiếp tục làm việc. Nhóm đại nương rửa chén không ai dám nói chuyện phiếm, tiếng mâm sứ va chạm trở nên cực kỳ nhỏ nhẹ.

Mộ Cẩm hỏi: "Cái người đeo thẻ bài nhị thập đâu?"

Quản bếp đáp: "Nhị Thập cô nương đi phòng may vá đưa cơm, một lát nữa sẽ về ngay ạ."

Quản bếp đem phiến đá dưới bóng cây lau lau chùi chùi.

Quản bếp không muốn để chủ tử ngồi chỗ này. Đồ đạc lặt vặt nhiều, củi trong kho cũng mang ra chất đống ở trong góc, ở giữa đặt cá khô ướp vị, trên mặt đất còn bày ra chút rau xanh đang làm dở.

Quản bếp đang muốn mang ra cái ghế dựa. Nếu không, cứ đem tay áo chà sát, thì cái đống dưa muối chất đống ở phiến đá cũng không thích hợp để Nhị công tử ngồi xuống.

Mộ Cẩm đảo mắt nhìn, thấy Nhị Thập tay cầm một cành hoa trắng, chóp mũi ngửi nhẹ, giống như bị mùi hương hấp dẫn, khóe miệng nâng lên một nụ cười tươi như hoa.

Ở trước mắt hắn, ánh mắt của nàng sinh động thế nào, biểu cảm phần lớn là đờ đẫn, có khi còn mang theo ý dò xét khác thường. Dáng vẻ lúc này, xinh đẹp tựa như bông hoa trên tay.

Rất thú vị. Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy được nữ nhân này cười thư thái đến vậy.

Nhị Thập đi tới, Mộ nhị công tử cũng không ngồi nữa.

Sân bếp vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bất thường.

Nhị Thập như cảm thấy cái gì đó, tâm niệm vừa động, đưa mắt lên nhìn. Gặp được Mộ Cẩm ở phía trước.

Con người của Nhị công tử như khiến cái sân nhỏ này trở thành một nơi đẹp đẽ đầy phong nguyệt gió trăng. Thanh lăng thịnh khí, so với mặt trời càng rực rỡ càn quấy hơn.

Hơn mười ngày không gặp, Nhị Thập suýt nữa quên mất sự tồn tại của hắn.

Khó trách trước kia Tam tiểu thư nói, giây phút vui vẻ chỉ chớp mắt một cái liền tan biến.

Con mắt tròn của Nhị Thập trợn lên, chớp chớp, lộ ra dáng vẻ khiếp đảm. Nàng cứng ngắc đặt đóa hoa trắng bên hông, cúi người hành lễ.

Mộ Cẩm xoay người, bảo quản bếp tìm một nơi yên tĩnh.

Quản bếp đắn đo hỏi: "Đổi đến phòng bếp của Tam tiểu thư có được không ạ?"

Tam tiểu thư từng nói qua, Đại ca, Nhị ca có thể tùy ý.

Đại công tử cùng Nhị công tử cũng rất chiều chuộng Tam tiểu thư, cho dù đến phòng bếp nhỏ, cũng sẽ không yêu cầu những món ăn cổ quái kỳ lạ.