Thập Nhất mấy ngày này tâm tình biến hóa, Nhị Thập sớm đã có suy đoán. Thế nhưng, Thập Nhất cũng là người hiểu chuyện, người vẫn còn ở trong phủ Nhị công tử, gan lớn đến mấy cũng không dám hồng hạnh vượt tường.
Nhị Thập không ngờ tới, Thập Nhất thế mà lại đến đây cầu duyên.
Thập Nhất đem bạc vụn đặt ở trên bàn, thần sắc có chút ngưng trọng.
Thầy bói xem xong quẻ, nói: "Cô nương, suy tính về sau, phải chủ trương lấy hay bỏ. Con đường phía trước nhấp nhô."
"Liệu có cách hóa giải hay không?" Thập Nhất nóng nảy. Nàng biết con đường này sẽ nhấp nhô, Nhị công tử chính là cửa ải gian nan, hiểm trở nhất.
Thầy bói lắc đầu: "Cô đã vạch trần chân tướng bùa chú của ta, bây giờ ta đưa cho cô bùa chú, trong lòng cô nhất định cũng chẳng thể yên tâm."
Thập Nhất hối hận chính mình lại nhiều lời.
Thầy bói cười cười: "Ở hiền gặp lành, ta tin tưởng trời cao sẽ trợ giúp cô nương một tay."
Thập Nhất tự thấy mình cũng chưa từng làm việc gì kinh thiên động địa, nhưng nếu nói đến vi phạm luân thường, nàng lại cực kỳ chột dạ.
Nàng gặp đồ tể ở Nam Hỉ miếu vài lần. Đó nam nhân mà nàng từng yêu đến tận xương tủy, nàng khó kìm lòng nổi. Vốn nghĩ, ngẫu nhiên trông thấy nhau, tâm sự vài câu, nàng đã có thể thỏa mãn.
Thế nhưng, hắn nói muốn đem nàng rời khỏi Mộ phủ. Hắn còn nói muốn cưới nàng.
Nàng động tâm.
Một đêm kia, Mộ lão gia muốn thay Nhị công tử dọn sạch thiếp thị. Thập Nhất mừng rỡ như điên, tâm hồn đều bay ra khỏi Yểm Nhật Lâu. Nhưng mà, Nhị công tử lại giữ lại nàng. Nhị công tử sớm đã chán ghét, vứt bỏ nàng, vì sao còn muốn giữ nàng lại?
Việc này khiến Thập Nhất trong lòng buồn bã. Nếu như để Nhị công tử biết nàng có gian dối... Nàng chắc chắn sẽ chết. Không chỉ như thế, đồ tể cũng sẽ chết...
Thập Nhất hoảng sợ cùng Nhị Thập rời khỏi Nam Hỉ miếu.
Giữa đường, Thập Nhất không cẩn thận đụng ngã người gánh hàng rong bán đồ trang sức, vẫn hoảng sợ không thôi.
Nhị Thập có chút lo lắng, đỡ nàng dậy.
Đi qua một quán trà, trước cửa có mấy người đang tụ tập mà oán trách cái gì đó.
Một vị nam tử hơi béo mặc áo nâu, chắp tay hành lễ nói, "Thực xin lỗi, hôm nay trong tiệm có khách quý, đóng cửa rồi, đóng cửa rồi. Các vị khi khác lại đến a. Thật sự rất xin lỗi."
Một người trong đám hỏi, "Khách quý cái gì chứ? Nhà các ngươi trà cũng không phải hiếm lạ gì, khách quý còn phải đến nơi này của các ngươi sao?"
Nam tử mặc áo nâu nói: "Ta sao biết được, đối phương đã bao hết một ngày. Các vị, thật có lỗi, thứ lỗi không thể tiếp được." Nói xong liền đóng cửa lại.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ma xui quỷ khiến, Nhị Thập ngẩng đầu, con mắt ngước nhìn về phía lầu hai của quán trà.
Nơi đó, vị nữ tử vừa mới đoán mệnh đang đứng dựa vào lan can. Dáng người đứng thẳng mạnh mẽ, phần eo lại hết sức mỏng manh.
Nữ tử cảm nhận được ánh mắt của Nhị Thập, quay ra nhìn nàng.
Nhị Thập liền giật mình, cười cười. Nàng đỡ lấy Thập Nhất rời đi.
"Trác Thạch, nàng đang nhìn gì vậy?" Một tiếng nói ôn nhu vang lên phía sau lưng nữ tử, tựa như đối với nàng cực kỳ quyến luyến.
Lý Trác Thạch biết rõ, hắn giỏi ngụy trang. Nàng nói: "Không có gì."
Nam tử tiến lên, một chưởng lướt qua búi tóc nàng. Thấp ngửi, thì thào nhỏ nhẹ: "Ta vẫn là thích..." Đang nói chuyện, hắn bỗng rút trâm cài tóc của nàng ra.
Mái tóc mất đi trói buộc.
Lý Trác Thạch cả kinh, duỗi tay giữ lại mái tóc dài của mình.
Đã không kịp nữa rồi, mái tóc đen mềm mại bay loạn trong gió, anh khí trên gương mặt bởi vì kinh hoảng mà phảng phất vẻ nữ nhân kiều nhu.
Nàng trừng mắt liếc nam tử một cái.
Nam tử ôn hòa cười cười, vuốt ve trâm phượng bạc trong tay, lại nhìn ra xa hướng Lý Trác Thạch vừa theo dõi.
Nơi đó có một nhà đang tổ chức hỉ sự, treo hai cái đèn lồng nho nhỏ màu đỏ.
"Thái Tử điện hạ." Nam tử áo nâu lên lầu, khom lưng, không dám ngẩng đầu.
Nam tử ngồi trở lại, đem trâm cài đưa lại cho Lý Trác Thạch.
Vị nam tử này chính là Tam hoàng tử. Cũng là người trong truyền thuyết của Phù Nhung Hương, vị Thái Tử như được cả dân chúng vây quanh giường lúc buổi lễ thành niên - Tiêu Triển.
Đương kim thánh thượng có sáu vị hoàng tử.
Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử c.h.ế.t yểu lúc còn ở Giang Châu. Tứ hoàng tử c.h.ế.t sau khi dời đô. Ngũ hoàng tử đi Bách Tùy làm con tin. Trong cung vẻn vẹn chỉ còn lại Tam hoàng tử và Lục hoàng tử.
Tiêu Triển như nhặt được ngôi vị Thái Tử. Cũng may, Thái Tử mấy năm nay khỏe mạnh, Hoàng Thượng rốt cuộc cũng buông lỏng được tảng đá lớn trong lòng. Giang sơn Đại Tễ, đã có người kế nghiệp.
Chờ Lý Trác Thạch búi tóc xong, Tiêu Triển mới cho nam tử áo nâu dâng trà lên.
"Thái Tử điện hạ, đây là loại trà tốt nhất của tiểu điếm." Nam tử áo nâu có chút run run. Đúng như người ban nãy nói, đây chẳng qua chỉ là một quán trà bình thường, so với hoàng cung, nơi này chỉ là loại hèn kém.