Số Phận Nhị Thập

Chương 71: Số Phận Nhị Thập



Tiêu Triển trước sau đều không nhìn nam tử áo nâu, "Đi xuống đi."

"Dạ." Nam tử áo nâu vội vã xuống lầu.

Tiêu Triển chuyển hướng sang Lý Trác Thạch, mê hoa mắt cười. Hắn châm trà cho nàng, "Tới đây, nàng thích nhất thứ trà này."

Lý Trác Thạch không nói lời nào, bưng chén trà lên, uống như uống rượu, một hơi cạn sạch.

"Chu Văn Đống." Tiêu Triển gọi.

Một hắc y nam nhân đứng ra, "Có thần."

Tiêu Triển hỏi: "Phụ hoàng ta ngày ấy ở Hoàng lăng chờ bao lâu?"

Gần đây, Hoàng Thượng không hiểu tại sao, thỉnh thoảng lại đến Hoàng lăng ngồi chơi.

Tiêu Triển từng hỏi.

Hoàng Thượng cũng không nói rõ nguyên nhân.

Tháng trước, Tiêu Triển đi về phía nam. Trước khi đi lệnh cho Chu Văn Đống âm thầm điều tra. Hôm nay trở lại kinh thành, Tiêu Triển nhớ tới việc này liền hỏi hắn.

"Ước chừng nửa canh giờ." Chu Văn Đống trả lời.

Tiêu Triển hỏi lại: "Linh Lộc Sơn có gì dị thường không?"

"Thưa không." Chu Văn Đống nói: "Hoàng Thượng chỉ là đến bên ngoài Hoàng lăng một lần, sau đó liền hồi cung."

"Phụ hoàng đột nhiên có hứng thú với Hoàng lăng." Ngừng một chút, Tiêu Triển cười nhìn Lý Trác Thạch, "Trác Thạch, nàng nói có phải hay không?"

Lý Trác Thạch bình tĩnh trả lời: "Hoàng Thượng thời trẻ đã mời cao tăng phá giải huyết chú nhưng không có kết quả. Nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng nhớ thương vài vị hoàng tử c.h.ế.t non, cũng là chuyện thường tình."

"Việc này, lớn nhưng cũng không nhất thiết phải tự mình đi." Tiêu Triển cầm lấy tay nàng, đặt trong tay mà xoa nắn. "Hơn nữa, Phụ hoàng mỗi lần đi Hoàng lăng, chỉ có vài người thân tín hộ tống, thực sự rất bất thường." Tiêu Triển chuyển hướng sang Chu Văn Đống, "Sơn tặc ở ngọn núi đó có động tĩnh gì không?"

"Sơn tặc thường xuyên hoành hành, trên đường không có mấy người dám đi. Tuy nhiên..." Chu Văn Đống lưỡng lự.

Tiêu Triển buông lỏng tay Lý Trác Thạch, "Tuy nhiên cái gì?"

Chu Văn Đống nói: "Mộ gia Nhị công tử, tháng trước đã đến một lần vì có chuyện xảy ra."

"Mộ gia?" Tiêu Triển sau khi trầm tư, nói: "Chính là Mộ gia có tiền trang lớn nhất kinh thành?"

"Dạ đúng."

"Chuyện gì?"

Chu Văn Đống nói: "Ngày ấy thần phát hiện có người lục soát ngọn núi, tiến đến hỏi thăm mới biết, Mộ nhị công tử trên đường gặp phải sơn tặc, xe ngựa hoảng sợ, chạy kéo theo một người thị thiếp. Lúc đó lục soát núi, đúng là Mộ nhị công tử đang tìm người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiêu Triển cười cười, "Đã nghe nói, thị thiếp hắn đều là thiên tiên hạ phàm. Không thua kém gì mỹ nhân trong cung. Đau lòng vì mất người, đi tìm cũng không phải chuyện kỳ lạ."

"Tìm người thì không có gì kỳ lạ." Chu Văn Đống nói ra nghi hoặc của chính mình, "Nhưng đám hộ vệ lục soát núi kia, mỗi người đều có võ công bất phàm. Đặc biệt là kẻ dẫn đầu, khinh công thập phần lợi hại. Một thương nhân, vì sao lại có một đội hộ vệ tinh nhuệ như thế?"

Mê Truyện Dịch

"Tinh nhuệ?" Lý Trác Thạch giương mắt, "Có thể lợi hại hơn quốc binh của Đại Tễ?"

Chu Văn Đống lập tức cúi đầu, "Thần nói lỡ lời."

Tiêu Triển lại châm trà cho nàng, "Trác Thạch, uống trà sẽ thấy khá hơn." Hắn ra hiệu cho Chu Văn Đống nói tiếp.

Chu Văn Đống nói: "Hơn nữa, sơn tặc đoạt thị thiếp của Mộ nhị công tử, Mộ nhị công tử lại có thể dám trực tiếp lên núi tìm người."

Tiêu Triển nhướng lên đôi mày dài, "Kiêu ngạo như vậy sao?"

"Kiêu ngạo, cực kỳ kiêu ngạo. Mộ nhị công tử luôn như thế."

"Người này phẩm hạnh thế nào?"

Chu Văn Đống nói: "Ăn chơi trác táng, tản mạn tùy ý. Phần lớn việc làm ăn của Mộ gia là do Đại công tử Mộ Chiêu quản lý. Nhị công tử tên là Mộ Cẩm, quản lý mấy chuyện lặt vặt của tiền trang, chủ yếu vẫn là Mộ Chiêu làm chủ."

"Mộ gia địa vị ra sao?"

"Thương nhân giàu có nhất kinh thành, quan thuế hàng năm đều nộp nhiều nhất. Lập nghiệp bằng kinh doanh gỗ đỏ, về sau xây dựng tiền trang, mở hiệu cầm đồ. Hiện tại cũng kinh doanh tơ lụa, ngọc khí các thứ."

Tiêu Triển nhấp một ngụm trà được gọi là tốt nhất trong tiệm, miễn cưỡng nuốt xuống, nói: "Phái người trà trộn vào Mộ gia, điều tra đám hộ vệ này. Ta muốn xem xem, hộ vệ của thương nhân tinh nhuệ đến thế nào."

Chu Văn Đống lĩnh lệnh: "Dạ."

- ---

Mộ Cẩm đi đến Tô phủ.

Tô lão gia nhìn thấy con rể, giận sôi máu, chỉ vào mặt hắn mà trách cứ.

Mộ Cẩm cúi đầu, như thể là nghiêm túc hối lỗi. Thực ra, một chữ cũng không để vào tai.

Cuối cùng, Tô lão gia thở ra một hơi, hỏi: "Con ta không phải là người gây sự vô cớ, việc này, hoàn toàn trách nhiệm tại ngươi."

Mộ Cẩm cười cười, gật đầu.

Tô lão gia uống một ngụm nước, xuôi xuôi khí. Việc hôn nhân là chính mình bàn, con rể là chính nữ nhi chọn, còn có thể nói gì đây.

Trong lòng lão hy vọng hôn sự của hai người hòa hảo như lúc đầu. Như vậy, việc làm ăn với Mộ gia, mới có thể thuận buồm xuôi gió. Đồng thời, hắn cũng muốn mượn việc này, đòi Mộ lão gia thêm chút lợi ích.

Tuy vậy, Tô lão gia đã quên, nữ nhi của lão và con rể chưa từng để tâm đến việc này.