Nhị Thập không thấy được sắc mặt u ám của Mộ Cẩm.
Đây là lần đầu tiên, có nữ nhân của Mộ nhị công tử lại ghét bỏ hắn như thế, cơm cũng không ăn, chỉ uống canh tránh thai, uống xong liền ngủ.
Đúng là Mộ Cẩm không thể tùy tiện lưu lại con nối dõi. Nhưng thấy tình cảnh này, hắn không tránh khỏi không vui. Vén chăn lên, thấy trên người nàng đầy những vết u tím, hắn không những không hài lòng, trái lại còn bấu véo vài lần, mới cảm thấy thoải mái chút ít.
Nhị Thập ngủ thẳng tới nửa đêm ngày hôm sau.
Vừa định đứng lên, Nhị công tử lại đang ở bên cạnh. Nàng hốt hoảng run sợ, ký ức đêm qua khắc sâu, nàng mong rằng Nhị công tử mười ngày nửa tháng tới, đừng có đến tìm nàng.
Nhị Thập rón ra rón rén muốn xuống giường, Mộ Cẩm độc ác đưa tay chặn, bóp ngang người nàng. "Đi đâu?" Con mắt hắn thanh tỉnh, có thể thấy vừa rồi không có ngủ say.
Nàng che che bụng, làm một cái động tác ăn cơm.
"Rốt cuộc cũng biết đói bụng, gọi ngươi ăn cơm đều không dậy."
Nhị Thập thấp đầu. Đó là bởi vì hắn giày vò nàng đến thoi thóp gần chết.
Mộ Cẩm nâng cằm nàng lên, "Giờ ngươi tỉnh táo rồi hỏi lại một câu."
Mê Truyện Dịch
Nàng giương mắt nhìn.
Đuôi lông mày hắn cong lên một cách mập mờ, "Ngày hôm qua, thoải mái hay không?"
Nhị Thập có thể trả lời thế nào nữa. Nàng mà nói không, chỉ sợ Nhị công tử lại muốn bắt lấy nàng rồi bổ tiếp một chầu, phải bức đến khi nàng gật đầu mới thôi. Vì thân thể yếu ớt của chính mình, nàng gật đầu, gật liên tục.
Mộ Cẩm mặt mày hớn hở, xoa xoa đầu nàng, lại véo véo mặt nàng. "Về sau ta khắc chế một chút, ngươi sẽ càng thoải mái."
Nhị Thập nghe được hai chữ "về sau", liền tuyệt vọng.
Hắn chưa bao giờ để ý tới tuyệt vọng của nàng, "Ta để phòng bếp đưa thức ăn tới."
Nàng xuống giường.
Nhị công tử rõ ràng là người vất vả, cần cù làm việc luôn tay luôn chân, thế mà tinh thần lại sảng khoái. Nhị Thập nghĩ, có lẽ cái này do nội công của người luyện võ đi.
Cơm nước xong xuôi, Nhị Thập muốn trở lại Yểm Nhật Lâu.
Mộ Cẩm lại đem nàng đẩy xuống giường.
Nàng lắc đầu liên tục, chỉ chỉ hai chân mình. Làm tiếp chắc chắn sẽ c.h.ế.t trước mặt hắn.
Mộ Cẩm kéo nàng nằm xuống, "Không động vào ngươi, ngoan ngoãn ngủ đi."
Nhị Thập tránh được một kiếp, chỉ chốc lát sau đã ngáy "o...o..." rồi.
- ---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày ấy, hai chân Nhị Thập run lên, vuốt vuốt cái eo thon, một đường tập tễnh mà đi. Trở về ngủ một lúc lâu mới tỉnh.
Thập Nhất rất kinh ngạc, Nhị công tử tuy nói thị thiếp thành đàn, nhưng cũng chưa bao giờ phóng túng đến bộ dáng như vậy.
Sức lực của Nhị Thập bị tổn hao nghiêm trọng, ở Yểm Nhật Lâu nghỉ ngơi hai ngày. Nàng nghĩ, nếu như Nhị công tử có thể như vậy mà biến mất nửa năm, nàng chính là quý nhân chi tướng a.
Nào ngờ, chỉ qua được hai ngày, Nhị công tử bên kia lại phái người tới truyền lời, mời nàng qua.
Thập Nhất đến gõ cửa.
Nhị Thập nằm trên giường giả chết.
Có khi Nhị công tử thương cảm, không có quay lại thúc giục.
Nhị Thập mấy ngày nay không có đi lại, toàn là nằm trên giường ngủ, tỉnh dậy cũng chẳng muốn đi đâu.
Có khi ngủ rồi, sợ sẽ mơ thấy cái đêm đáng sợ kia. Trong mơ, một nam một nữ ôm ấp nhấp nhô, hiện lên sự vui sướng quỷ dị.
Khi tỉnh lại nàng thấy, ác mộng, thật sự là ác mộng.
Nghỉ tạm năm ngày, Nhị Thập có thể xuống giường đi lại.
Thập Nhất cũng vì hái hoa dưới trời nắng chói chang mà bị cảm nắng.
Lúc Nhị Thập nằm trên giường, Thập Nhất đã chăm sóc nàng.
Giờ Thập Nhất bệnh nằm trên giường, Nhị Thập cũng đến chăm sóc.
Hai tỷ muội đồng bệnh tương liên.
- ---
Trán Thập Nhất nóng lên, chóng mặt không dậy nổi, chỉ có thể nằm.
Lúc sinh bệnh đặc biệt yếu ớt. Nàng biết rõ, Nhị Thập cũng đoán ra chuyện nàng với đồ tể.
Thập Nhất than nhẹ: "Đều nói là hạnh hoa là trắng, xuất tường rồi tại sao lại gọi là hồng hạnh."
Nhị Thập nhíu lông mày.
Thập Nhất vốn ngũ quan dịu dàng, lúc này choáng váng như nhuộm qua nước Bích Hồ, mắt hạnh nhu tình. "Hắn tên là Tiếu Hữu Quý. Năm đó ta cùng hắn đã có ý, cơ hồ đã bàn đến chuyện hôn sự. Nào ngờ, cha mẹ ta lần lượt qua đời. Cha ta đánh bạc đến liều mạng, thiếu nợ chồng chất. Tiếu Hữu Quý cũng chỉ là một đồ tể, khẳng định trả nợ không nổi. Ta vào thanh lâu làm ca cơ. Kỳ thật, ta dù là bán mình, cũng chẳng trả nổi món nợ khổng lồ kia. Nếu không phải Nhị công tử thu nhận ta, ta đã sớm c.h.ế.t dưới gậy gộc của bảo nương. Nhị công tử đối với ta có ân tình, ta khi đó... là yêu mến hắn."
Có mấy lời, muốn nói, lại không tìm được người nói cùng. Vì vậy, chỉ có thể câm lặng như hốc cây.
"Tướng mạo của Nhị công tử, trăm dặm chỉ có một." Thập Nhất nói: "Mày ra mày, mắt ra mắt, tất cả mọi người đều được sinh ra, mà sao, hắn lại đẹp đến như vậy."