Sân nhỏ vốn đã không nhiều cây cối, sáng sớm càng cô đơn lụi tàn. Nhị Thập không biết, những cây cối này vì sao héo úa, Nhị công tử vì sao lại không trồng cây mới. Tên là Xuân Viên, bốn mùa lại chẳng thấy cảnh xuân.
Nhị Thập hết nhìn đông lại nhìn tây, đang muốn đi tới cây hòe.
Nhìn thấy chỗ đó đã có một nữ tử, đầu tết hai b.í.m tóc, mặc một bộ y phục tạp dịch. Nàng ta hết nhìn đông ngó tây.
Nhị Thập trốn ở cây đại thụ bên cạnh, cành cây che lại thân hình mảnh khảnh.
Nữ tử thấy xung quanh không có người, móc ra một phong thư, nhét vào khe hở cửa sổ. Sau đó, nàng nhanh chóng bước nhanh theo một lối khác đi mất.
Nhị Thập nhìn cái cửa sổ nhỏ kia.
Cửa sổ tròn, rộng tầm một xích, ngoài tường là đường tắt ít ai lui tới. Thật sự là một nơi thích hợp để nội ứng ngoại hợp.
(*1 xích xấp xỉ bằng 0,33m)
Từ khi nhìn thấy nữ tử kia, Nhị Thập có dự cảm không tốt. Lá thư trong n.g.ự.c nàng, lập tức trở nên nặng trĩu. Nàng lại nhìn, bốn phía không có ai, mau lẹ chạy về phòng.
Thư của Thập Nhất, trên phong bao có chữ viết. Nhị Thập không biết.
Trong các nữ nhân, chỉ có Tiểu Lục và Thập Nhất biết chữ. Nếu như tìm Tiểu Lục nhận dạng, vậy thì giấu không nổi chuyện Thập Nhất.
Nhị Thập có chút buồn phiền, người quen biết trong đây, ngoại trừ các nữ nhân này, còn có ai biết chữ nữa?
Không phải Nhị Thập không tin Thập Nhất. Mà là, Nhị Thập cảm thấy, đồ vật qua tay chính mình, nên cẩn thận cho thỏa đáng. Việc này có liên quan đến mặt mũi Nhị công tử, không cẩn thận một cái, hậu quả không thể lường được. Nàng là người đưa thư, Thập Nhất là người viết thư, hai người khó thoát khỏi trách nhiệm.
Thực tế hôm nay nữ tử kia bộ dạng khả nghi, càng làm cho nàng cảm thấy cửa sổ nhỏ kia có cái gì đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhị Thập nghĩ tới một người.
Nhị thập đem phong thư mở ra, cẩn thận quan sát ba chữ bên trên phong thư.
Nàng lấy mảnh vải, cắt ra hình cái khăn tay. Đầu tiên vẽ vẽ vài đường ở trên không, sau đó làm y theo Thập Nhất nhếch lên một nét, đem ba chữ thêu trên vải.
Nhị Thập mang theo khăn tay nhỏ, đi đến Băng Sơn Cư.
Nàng mấy lần đến đây ngủ lại, hộ vệ trên cầu đối với nàng có vài phần kính trọng, cung kính mà gọi: "Nhị Thập cô nương."
Nàng cúi đầu đi qua.
Băng Sơn Cư ngoại trừ hai hộ vệ trên cầu, không còn người hầu nào khác. Cả nha hoàn cũng không có. Như một tòa lầu, trống rỗng mà im ắng. Cũng chỉ Nhị công tử chịu nổi.
Nàng tìm không thấy người, do dự không đi.
Thốn Bôn đi ra từ lầu các, cơ hồ liếc mắt thấy Nhị Thập bên trong bóng cây.
Nhị công tử ưa thích cây du. Du tiền, dư tiền.
(*Du tiền là quả du, đồng âm với dư tiền)
Mùa hoa đã qua, kết thành từng chùm quả tròn nhỏ. Nàng ở ngay dưới những quả tròn, đưa tay che mắt nhìn trên trời. Một đoạn cổ tay trắng nõn, tựa như trời quang mây trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhị Thập đảo mắt thấy Thốn Bôn, vốn đang ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ gian phòng của Nhị công tử, lại vẫy vẫy tay.
Thốn Bôn bình tĩnh đi qua. "Nhị Thập cô nương, tới tìm Nhị công tử sao?"
Nàng lắc đầu, đưa ra một chiếc khăn. Hai tay cầm lấy, bày ra cho hắn xem.
Trên vải dùng chỉ đỏ thêu ba chữ,
"Nhị Thập cô nương thêu hay sao?"
Nàng gật đầu.
"Thêu rất đẹp, như viết ra chữ, tinh tế tỉ mỉ."
Nàng đây là bắt chước theo mà vẽ lên, nghe hắn khen ngợi, nàng mở cờ trong bụng. Nàng cười cười, con mắt híp lại thành hình bán nguyệt, vui sướng hớn hở.
Nàng dùng tay đem chữ bên trên từng bước chỉ chỉ.
"Nhị Thập cô nương là hỏi mấy chữ này có ý gì?"
Nàng lại gật đầu.
"Dao tương tư." Thốn Bôn vẫn luôn bình tĩnh.
(*Dao tương tư: nỗi tương tư khi cách xa)
Mê Truyện Dịch
Nàng giật mình. Ba chữ kia không phải "Tiếu Hữu Quý" sao?
Trong chốc lát, có một đạo sát khí sắc bén phá vỡ sự bình tĩnh của Thốn Bôn.
Đông Tây Nhị Tài như cảm thấy cái gì đó, đột nhiên bay lên mặt nước. Rơi xuống nước lại nhảy lên vẫy đuôi.
Thốn Bôn ổn định bất động, thấp giọng nhắc nhở: "Là Nhị công tử."
Nhị Thập dáng tươi cười giảm đi.
Mộ Cẩm tựa ở phía trước cửa sổ, đáy mắt phản chiếu màu xanh thẳm của hồ nước, không biết đã đứng ở chỗ kia bao lâu rồi...
Mộ Cẩm đã hai lần nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Nhị Thập.
Lần đầu là vì hái hoa, lần khác, chính là vừa rồi. Ký ức hắn khắc sâu, không phải vì xinh đẹp, mà là vì hiếm thấy.
Đặc biệt nàng lại đứng trước mặt Thốn Bôn, miệng cười toe toét đến tận mang tai, càng không thể nói là xinh đẹp. Nhưng cũng chỉ tồn tại trong chớp mắt.
Nàng cười rộ lên, đôi mắt híp lại tựa như không thấy ánh sáng. Nhưng chẳng biết tại sao, cái kia đôi mắt híp nhỏ bé kia lại vui vẻ đến thế.
So với lúc mây mưa Vu Sơn lại không vui mừng được như vậy.
(*Mây mưa Vu Sơn: Điển tích cổ của Trung Quốc, nhằm chỉ chuyện ân ái.)