Số Phận Nhị Thập

Chương 83: Số Phận Nhị Thập



Cánh cửa sổ im ắng chợt mở ra. Tòa nhà này của Mộ gia địa thế cực tốt, đông ấm hạ mát. Đêm hè gió đêm vén lên màn giường.

Nhị Thập không ngọ nguậy nữa, tùy ý để hắn ôm, dựa vào n.g.ự.c hắn.

"Đinh Vịnh Chí thê thiếp ai ai cũng là mỹ nhân." Mộ Cẩm xoa nắn cằm Nhị Thập, "Diện mạo này của ngươi, ta không thể mang ra ngoài."

Nhị Thập giương lên nửa con mắt. Nàng như vậy, thì ngày mai cũng không cần ra khỏi phủ. Thật là hâm mộ người tập võ, xuất lực chính là hắn, nàng chỉ chịu lực cũng đã không còn nửa cái mạng. Hắn vui vẻ mãn nguyện, lại còn có thể ra ngoài du ngoạn.

Nàng muốn ngủ, có thể đừng nói chuyện hay không. Nàng chui vào trong lồng n.g.ự.c hắn, muốn che đi lỗ tai.

Mộ Cẩm đem tay nàng vòng qua eo hắn.

Mê Truyện Dịch

Nhị Thập bị bắt ôm lấy hắn.

Hắn vén sợi tóc trên trán nàng ra, lại véo véo mặt nàng.

Lúc này, bên ngoài có cái gì chợt lóe qua.

Mộ Cẩm mắt trầm xuống, lập tức kéo chăn đắp lên Nhị Thập. Hắn xuống giường, mặc xong quần áo, khoác ngoài một chiếc áo bào, đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài có hai người, một già một trẻ. Ông lão thân hình gầy gò, mặc y phục người hầu của Mộ phủ lại là rộng thùng thình, không hợp với người.

Dựa vào cạnh cửa chính là Thốn Bôn.

Vị còn lại, chính là lão hán quét rác ở sân bếp. Vốn là lưng còn hơi còng, mà lúc này, tác phong dứt khoát, không thua thương tùng.

Vừa rồi, đúng là vị lão hán này từ phía trước cửa sổ xẹt qua. Đương nhiên, phong cảnh sau màn giường, lão hán không nhìn thấy.

Lão hán nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Cẩm, xoay người, cực lễ phép mà bái lậy, "Nhị công tử." Giọng nói mười phần trung khí.

"Quan tiên sinh." Mộ Cẩm một tiếng này là tôn xưng.

Lão hán tên là Quan Thuần Lương, tuổi trẻ khi ở trên giang hồ ác danh vang dội. Nội lực thâm hậu, tự nghĩ ra "Nhị đao lưu phái", đồng thời nghiên cứu ám khí, vừa công vừa thủ, vừa minh vừa tà. Năm đó võ lâm có lệnh truy sát, tiền thưởng của lão cao xếp thứ ba. Ngần ấy năm qua đi, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tiền thưởng g.i.ế.c Quan Thuần Lương vẫn xếp ở thứ mười sáu. Tuổi càng lớn, người giang hồ gọi lão một biệt danh: Quan lão. Tuy vậy, hắn đã ẩn cư từ lâu, trên giang hồ chỉ còn lưu truyền truyền thuyết về lão, lại không rõ tung tích.

Quan Thuần Lương cung kính mà hành lễ trước mặt Mộ Cẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộ Cẩm ra hiệu, "Quan tiên sinh mời ngồi."

"Lão nô cảm tạ Nhị công tử." Quan Thuần Lương lông mày nhạt màu xám, đôi tai lớn treo ở gương mặt. Nếu không phải thần thái đôi mắt có chút u tối, lão tựa nhìn như một lão nhân bình thường. Lão ngồi xuống, nói: "Nhị công tử, hôm nay tòa Xuân Viên kia có chút khác thường."

Mộ Cẩm đỉnh mày nhướng lên, "Chuyện gì?"

"Hôm nay Xuân Viên có bốn người đi đến."

Mộ Cẩm như suy tư nói, "Bốn người?"

Quan Thuần Lương nói: "Sáng sớm, có một nữ tử ở cửa sổ nhỏ đi qua. Nàng hai tháng nay đều tiến đến, mỗi tháng tới hai lần. Không nói lời nào, bước chân tả nhẹ hữu trọng. Tiểu tình lang gọi nàng một câu, Tiểu Lôi."

Cành khô lá úa Xuân Viên thực sự đã trở thành một nơi tư xuân.

"Còn vị thứ hai." Quan Thuần Lương hạ giọng, "Lão nô nghe tiếng, hẳn là đi một đôi giày lụa mềm mại."

Mộ Cẩm cùng Thốn Bôn đều biết, Quan Thuần Lương nói chính là ai.

"Vừa mới bắt đầu đi thì bước dồn dập, gặp được nữ tử thứ nhất, liền dừng bước. Nữ tử thứ nhất lúc sau rời đi, nữ tử thứ hai cũng theo sau đi ra." Quan Thuần Lương nhìn Mộ Cẩm, "Từ tiếng bước chân của nàng, lão nô nghe ra, ước chừng là cô nương ngày ấy ở phòng bếp nấu mì cho Nhị công tử."

"Lúc trước giữ lại Thập Nhất, ta liền đoán ra, nữ nhân kia khẳng định sẽ trợ giúp tiểu thiếp này của ta tư thông. Chơi đùa khiến ta mất mặt mũi, chắc hẳn nàng rất vui. Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta." Nhớ tới bộ dáng nhẫn nhục trên giường lúc trước của Nhị Thập, Mộ Cẩm cười.

"Vị thứ ba chính là Thập Nhất cô nương. Này, Nhị công tử đã sớm biết."

"Ừm." Mộ Cẩm lên tiếng. Nói đến chính mình đội mũ xanh, hắn không vui cũng không giận. Thập Nhất cùng đồ tể có quan hệ không phải là chuyện bí mật. Thập Nhất lo lắng muốn chết, nhưng mà Mộ Cẩm vẫn bày ra bộ dáng không biết gì.

"Vị thứ tư, lão nô phát hiện có chút khác thường."

Mộ Cẩm mày dài lạnh thấu xương. "Quan tiên sinh mời nói."

"Người này bước chân gần như không có tiếng động, người bình thường tuyệt đối không làm được bước chân nhẹ nhàng, linh hoạt như vậy, ta kết luận người này tập võ. Nhưng là, bước chân tương đối trơn tru, hạ bàn lại không đủ vững chắc. Ta đoán nàng ta am hiểu khinh công, rất có thể là mật thám."

Chu Văn Đống nói không sai, Xuân Viên xác thực không có người trông coi. Quan Thuần Lương không phải "trông coi", mà là "nghe lén". Lão lúc trung niên đột nhiên bị bệnh ở mắt, thị lực giảm xuống. Sau đó rèn luyện một đôi tai thính, phân biệt được tiếng động, cũng là một đại tuyệt chiêu.