"Người này tiếng bước chân, ta lần đầu tiên nghe thấy. Nàng đứng ở cửa sổ nhỏ, không nói gì, lúc rời đi bước càng nhanh." Quan Thuần Lương nói: "Nhị công tử, chỉ sợ trong phủ đã có gian tế."
"Ngày gần đây ta cũng không trêu chọc ai, gian tế ở đâu ra." Ngày thường, Nhị công tử đắc tội nhà này, đắc tội nhà kia. Ác danh truyền xa. Cũng vì nguyên nhân ác danh truyền xa, người khác đắc tội không dám lên tiếng. Mộ Cẩm rất nhiều năm chưa từng có đối thủ. Những ngày gần đây thật vất vả mới có Nhị Thập ở trước mặt hắn nhảy nhót, chọc cười một chút. "Thốn Bôn, ta gần nhất có đắc tội ai sao?"
Nhị công tử ngày gần đây tu thân dưỡng tính, trừ lúc đi Trấn Nam Thành phá hủy một gian sòng bạc, tựa hồ cũng không trêu chọc ai. Trấn Nam Thành toàn dân cờ bạc, không đến mức chạy ngàn dặm xa xôi đến kinh thành làm gian tế. Còn lại, chính là đám sơn tặc ở Phúc Trại. Đám kia tuy rằng lỗ mãng, nhưng làm việc quang minh lỗi lạc, cũng không trêu đùa cách âm hiểm này. Thốn Bôn trả lời: "Không có."
Quan Thuần Lương nói: "Nhị công tử, vẫn là cẩn thận thì hơn."
"Thốn Bôn." Mộ Cẩm nói: "Ngươi tìm xem những người vào phủ gần đây, có ai phù hợp với lời Quan tiên sinh, hạ bàn trơn tru, bước chân không có tiếng động."
Thốn Bôn nói: "Vâng."
Mộ Cẩm nói: "Quan tiên sinh, phiền ngài tiếp tục ở sân đình tiêu khiển."
Quan Thuần Lương đứng dậy, "Dạ."
"Ủy khuất Quan tiên sinh, võ nghệ cao cường, lại phải làm một người nghe ngóng ở góc tường." Tuy nói như vậy, Nhị công tử lại không giống như đang nghiêm túc kiểm điểm bản thân.
"Lão nô tuổi cao, già cả mắt mờ. Duy thừa hai lỗ tai, vì Nhị công tử sở dụng. Lão nô từng thề với trời, nếu như Nhị công tử tình nguyện bình dân, ta liền bưng trà quét rác, quãng đời còn lại đều làm nô." Nói tới đây, Quan Thuần Lương quỳ một gối xuống đất, "Nếu như Tứ hoàng tử muốn đăng cơ thiên tử, lão nô chắc chắn sẽ mặc áo giáp, cầm binh khí, muôn lần c.h.ế.t không chối từ." Người giang hồ chính là người giang hồ, nói chuyện không chỗ nào cố kỵ, hồn nhiên không màng đương kim thiên tử vẫn còn đang tại vị.
"Mộ nhị công tử ta ăn rồi chơi, chơi lại ngủ, ngủ lại ăn. Thảnh thơi an nhàn. Ngôi vị thiên tử, chỉ hôn quân mới có thể thích làm gì thì làm. Muốn làm minh quân, cần phải kính đại thần, thể quần thần. Đêm ở lại tòa cung điện nào, cũng phải đến Kính Sự Phòng lật sách. Gặp được cô nương yêu thích, lúc nào cũng phải cất giấu, sợ nàng vì độc sủng mà chịu khổ. Ngôi vị hoàng đế, nói thì dễ nghe, ngồi lên trên rồi, đến cả nữ nhân yêu thương cũng không giữ nổi." Mộ Cẩm một tay đỡ trán, "Phiền."
Quan Thuần Lương ôm quyền rời đi.
"Thốn Bôn." Mộ Cẩm nói: "Bố trí một nữ tử, quan sát nữ nhân kia. Nàng biết quá nhiều."
"Dạ."
Mê Truyện Dịch
"Hiện tại tình hình không rõ, ta lại đang phải ẩn nấp." Mộ Cẩm âm hiểm lạnh lẽo, "Nếu sau này nàng dám cắn ta một cái, g.i.ế.c không tha. Nể tình nàng mua vui, một đao g.i.ế.c chết, để cho nàng ra đi thanh thản chính là nhân từ rồi."
"Dạ."
Nhị Thập thoải mái ngủ đến nửa chừng thì bị đánh thức.
Mộ nhị công tử cố tình không cho nàng thoải mái, nhéo nhéo mặt nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng cảm thấy mình chỉ mới ngủ được một tý. Hắn nói: "Ngủ cả buổi trưa. Ngủ ngủ ngủ, ngươi lại muốn trở thành núc ních hay sao?"
Núc ních thì núc ních. Nàng muốn như vậy mà nằm đến thiên hoang địa lão. Nếu mà được đến thiên hoang địa lão, không có Nhị công tử bên cạnh quấy rầy thì càng tốt.
(*Thiên hoàng địa lão: lâu cùng trời đất)
Mộ nhị công tử sao có thể để nàng như ý nguyện, cởi áo ngoài ra, cùng nằm trên giường.
Nhị Thập vẫn còn chưa tỉnh táo, bị hắn ôm vào trong ngực.
Hắn hỏi: "Ngươi cảm thấy, ngày mai ta sẽ mang ai đi ra ngoài?"
Nhị Thập nhắm mắt lại. Mang ai đi ra ngoài lại cũng không do nàng quyết định, Nhị công tử thích mang ai thì mang người đó đi. Chỉ cần không mang theo nàng là được.
"Tỉnh tỉnh." Mộ Cẩm vỗ vỗ mặt nàng.
Nàng không thể không mở ra hai con mắt còn đang mơ màng mà nhìn hắn, quên mất vừa nãy hắn nói cái gì rồi.
Mộ Cẩm lặp lại một lần nữa: "Nói xem, ta ngày mai mang ai ra ngoài? Lần trước Đinh Vịnh Chí mang theo hai tiểu thiếp, xinh đẹp như hoa, nhu nhược động lòng, không giống như ngươi."
Nhị Thập cứ như vậy ngơ ngác nhìn hắn, vừa giống như nghe lời hắn nói, lại vừa giống như không nghe thấy.
Hắn chọt chọt khuôn mặt nàng, thấp giọng hỏi: "Mang Thập Ngũ đi?"
Nhị Thập gật đầu. Rốt cuộc cũng có thể ngủ a, nàng muốn nhắm mắt lại.
Mộ nhị công tử lại lắc lắc nàng: "Tỉnh tỉnh."
Nhị Thập có chút tức giận, hắn không ngủ, cũng không cho nàng ngủ. Muốn làm cái gì? Không phải ai cũng giống như hắn, ở trên giường lăn qua lăn lại một hồi, vẫn còn có tinh thần như vậy.
Mộ Cẩm nói: "Ta ngày mai mang Thập Ngũ đi chơi."
Nhị Thập ngáp một cái. Lời này không phải vừa mới nói sao?