Nhị Thập chìm ngày càng sâu, Thốn Bôn không có cách nào chỉ lướt trên mặt nước tìm người. Hắn bơi vào, bất chấp nam nữ khác biệt, tay phải nắm chặt lấy cổ tay gầy gò của nàng, tay trái dùng sức, ôm bên trên eo nàng. Hắn ôm lấy nàng, phi thẳng lên.
Nhị Thập đi qua Quỷ Môn Quan một chuyến, cực kỳ ỷ lại cái ôm ấm áp này, nàng đem mặt dán chặt vào n.g.ự.c Thốn Bôn.
Ánh mắt Mộ Cẩm càng trầm xuống.
Đến trên bờ, Thốn Bôn nhẹ nhàng đem Nhị Thập đặt trên mặt đất, lui sang một bên.
Nhị Thập sức nín thở kém, từng ngụm từng ngụm chậm chạp phun ra, tỉnh lại.
Đau nhất vẫn là chỗ bả vai bị Mộ Cẩm túm chặt, đau đến co rúm cả người lại.
Mê Truyện Dịch
Thân thể nhỏ bé run lên một cái, như sắp vỡ ra từng mảnh nhỏ.
"Dương Đào." Mộ Cẩm ra lệnh: "Tắm rửa sạch sẽ cho nàng, bôi thuốc trên vai, lát nữa ta có lời muốn hỏi."
"Vâng." Dương Đào từ bên trong bóng cây đi ra.
Mộ Đông Ninh tiến lên hỏi: "A Man, em có sao không?"
"Đông Ninh." Mộ Cẩm gọi nàng, "Bánh củ cải trắng đâu?"
"Có ngay ạ." Mộ Đông Ninh thở dài, "A Man, nghỉ ngơi tốt nhé."
Mộ Cẩm nói: "Yên tâm, không c.h.ế.t được."
"Nhị ca, A Man chọc giận huynh ở đâu?"
"Nàng ta có ngày nào không chọc giận ta sao?"
Mộ Đông Ninh nhớ tới, Tiểu Thất cũng thế này bị ném vào trong hồ. Khi đó, Tiểu Thất còn có hộ vệ yêu mến cứu giúp. Mộ Đông Ninh khuyên nhủ: "Nhị ca, trời cao có đức hiếu sinh, nàng làm sai việc gì, cũng không cần trả giá bằng tính mạng."
Mộ Cẩm liếc mắt nhìn bóng lưng Nhị Thập rời đi. "Nàng a." Hắc cười ác ý, "Hồng hạnh vượt tường rồi."
Mộ Đông Ninh ngạc nhiên tại chỗ.
- ---
Tiểu Thập thích nói chuyện phiếm.
Với nha hoàn, người hầu, thậm chí cả với hộ vệ trên cầu, nàng đều có thể tán dóc được vài câu.
Nàng băng qua Băng Sơn Cư, gặp được nha hoàn thiếp thân của Mộ Đông Ninh. Tiến lên bắt chuyên, sau đó cuống cuồng chạy đến Yểm Nhật Lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi đó, Tiểu Lục đang nói những đạo lý tâm đắc gần đây.
Nàng cùng Thập Ngũ, hai vị tiểu mỹ nhân ngồi bên ngoài vườn, một người uống trà, một người thủ thỉ.
Tiểu Lục thở dài một tiếng, nói: "Đến ngày hôm qua ta mới nghĩ thông suốt. Mấy người chúng ta tranh đấu gay gắt, nhưng đều chỉ là thủ đoạn nhỏ nhặt. Đổi lại ở nhà khác, khẳng định là đấu không lại những nữ nhân kia. Ta nghĩ tới nghĩ lui, ở lại bên cạnh Nhị công tử vẫn là thích hợp nhất. Nếu như Nhị Thập được sủng ái, về sau gả cho Nhị công tử, ta liền đi cầu xin nàng, ngàn vạn lần đừng đuổi ta đi. Nguyện vọng của ta rất đơn giản, chỉ cần ăn một bát cơm, được ngủ trên giường lớn. Ăn no ngủ kỹ, ta đã thỏa mãn rồi."
Tiểu Thập bước vào Yểm Nhật lâu, định lớn tiếng hô to, lại kiềm chế, nhanh nhảu nói, "Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi."
Mấy ngày gần đây, Tiểu Lục ngồi ở chỗ này mà đợi các loại bánh từ trên trời rơi xuống, cái gì cũng không chờ được. Người cũng lười biếng đi rất nhiều. Nàng chống cằm nhìn lại, chậm rãi hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng nhẽ Nhị công tử muốn đuổi chúng ta khỏi phủ rồi hả? Có phân phát ngân lượng không? Được bao nhiêu?"
Tiểu Thập nói: "Có lẽ... một phần cũng không cho a."
Tiểu Lục trợn tròn mắt, đứng dậy, "Chuyện gì vậy?"
Lúc này, ba người còn lại đã nghe được lời Tiểu Thập nói, lần lượt ra khỏi phòng.
Tiểu Thập chạy vội, có chút thở gấp, nhưng nàng cũng chẳng quan tâm thở nữa rồi. "Là Nhị Thập... Nhị Thập... xảy ra chuyện rồi!"
"Cái gì?" Thập Ngũ lập tức bật dậy, "Hôm qua, không phải Nhị công tử để cho phòng may vá làm suốt đêm để may đồ mới sao? Hôm nay còn an bài nha hoàn cho Nhị Thập, tốt như thế sao lại xảy ra chuyện được?"
Thập Nhất cũng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Các ngươi cũng không phải không biết, cái tính tình của Nhị công tử, sáng thì âm, chiều thì tinh, nửa đêm thì cuồng phong mưa bão." Tiểu Thập nói: "Ta vừa nói chuyện phiếm với nha hoàn của Tam tiểu thư, nàng nói Nhị công tử phát hiện Nhị Thập tư thông với nam nhân, vô cùng tức giận, như thể muốn phá hủy cả Băng Sơn Cư."
Thập Nhất thật lâu không lộ ra vẻ gì, khuôn mặt đã trắng, nay còn trắng hơn, trắng đến vô cùng.
"Nhị Thập tư thông với người khác?" Thập Ngũ không tin, "Nàng đến lời nói còn không nói được, như thế nào tư thông với người khác được?"
"Cùng ai tư thông?" Tiểu Lục kinh ngạc suy đoán, "Thốn Bôn sao? Thốn Bôn không thích nói chuyện, Nhị Thập lại không nói được, thấy cũng xứng đôi lắm."
"Phi!" Thập Ngũ mắng một tiếng, "Ngươi nói cái gì đó? Nói hươu nói vượn."
Tiểu Lục ngậm miệng.
Tiểu Thập nói: "Nhị công tử trong ở phòng Nhị Thập tìm ra một phong thư tương tư."
Thập Nhất hiểu rõ, cái phong thư kia chính là của nàng. Nhị Thập miệng khó thể trả lời, có thể Nhị công tử đã hiểu lầm.
Tiểu Lục càng thêm ngạc nhiên, "Nhị Thập không biết chữ, như thế nào có thể thư từ được?"
"Nhị công tử khả năng... nghi ngờ Nhị Thập giả bộ không biết chữ thì phải?" Tiểu Thập nói, "Nhị Thập bị ném vào trong Thệ Đàm, may mắn Tam tiểu thư đi qua, mới cứu được lên. Nha hoàn nói, Nhị công tử có lời muốn hỏi, có khi nào lại giống với Tiểu Thất hay không, hỏi xong rồi không thấy tăm hơi?"