Số Phận Nhị Thập

Chương 90: Số Phận Nhị Thập



Thập Ngũ sốt ruột, "Sáng nay Nhị công tử vốn muốn cùng ta đi du ngoạn, ta nghĩ, Nhị công tử từng có hảo cảm với ta, ta đi cầu xin hắn." Nói xong, nàng nhấc váy chạy ra ngoài.

Thập Nhất sắc mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy. Nàng nắm chặt chiếc váy ngắn của mình. Bông hoa trên váy bị nắm chặt như thể bị héo rũ. Nàng buông lỏng tay ra, bỗng nhiên thở ra một hơi, kiên quyết mà đi ra ngoài.

Thập Tứ vẫn luôn không nói gì, mặt lạnh lùng, môi mím lại, cũng quay đầu đi.

Tiểu Lục cùng Tiểu Thập liếc nhìn nhau.

Tiêu Thập hỏi: "Chúng ta không đi à?"

Tiểu Lục dậm chân một phát, kéo tay Tiểu Thập nói: "Đi, ngươi không phải thích xem chuyện vui nhất sao?"

Tiểu Thập bị túm làm chân trái vấp chân phải, "Nhị công tử có thể đem chúng ta xử tử luôn hay không?"

"Lần trước ta thay Tiểu Thất cầu tình, Nhị công tử buông tha ta. Lúc này... Không biết nữa." Tiểu Lục như hạ quyết tâm, "Chết thì chết. Không phải từng có câu, c.h.ế.t khổ sở một chút, về sau có thể đầu thai vào gia đình giàu có."

Tiểu Thập nói: "Ta chưa từng nghe qua lời này a."

Tiểu Lục nói: "Ta nghe qua là được rồi."

Tiểu Thập còn nói: "Tiểu Lục, tay của ngươi giống như rất run."

Đâu chỉ run thôi đâu, Tiểu Lục cả mồ hôi lạnh còn túa ra. "Sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, ai có thể không run sao?" Tiểu Lục hướng về phía trước chạy, "Đừng nói chuyện nữa, cứu người quan trọng hơn. Ta mỗi năm đều bái tế cho Tiểu Thất, đã buồn lắm rồi. Cũng không muốn sau này phải bái thêm cho cả Nhị Thập nữa đâu."

Mấy vị tiểu mỹ nhân áo quần phấp phới, như hoa nhài trắng tuyết lặng yên nở nộ, thơm ngát cả đường.

Mộ Đông Ninh có chút lo lắng, nói đi nói lại với Mộ Cẩm: "Chuyện tư thông có khi chỉ là hiểu lầm, Nhị ca vẫn nên hỏi rõ ràng, sau đó hẵng quyết định."

Ở trước mặt nàng, Mộ Cẩm thu lại vẻ không kiên nhẫn, "Đã biết."

Nàng lại khuyên bảo: "Nhị ca, huynh phải đáp ứng muội, ngàn vạn lần đừng nhất thời xúc động. Mạng người là chuyện lớn."

Hắn cũng chỉ đáp lấy lệ.

Sau khi Mộ Đông Ninh rời khỏi, Mộ Cẩm đi vào thư phòng.

Đinh Vịnh Chí đang ở đó đi đi lại lại, trên khuôn mặt màu đồng thau, hai hàng lông mày đang nhăn thành hình xoắn ốc, "Nữ nhân kia là ai, nàng có nghe được lời ta nói hay không?"

Mộ Cẩm đáp lại hắn bằng một ánh mắt vô nghĩa. Một thương nhân bình thường có thể có ước hẹn với Hoàng Thượng, nghĩ đã không thấy tầm thường rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhị công tử, không bằng ta phái người đem nàng diệt khẩu?" Đinh Vịnh Chí nhìn cách Mộ Cẩm ra tay đối với Nhị Thập. Mộ Cẩm có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta trong nháy mắt, lại không biết vì sao, lại chuyển thành ném ra ngoài.

Nhị Thập tư sắc bình thường, Đinh Vịnh Chí cũng không nghĩ nàng là cùng đám thị thiếp.

Mộ Cẩm không nói gì.

"Nhị công tử." Đinh Vịnh Chí lại nói: "Thân phận của ngươi là người đã chết. Nếu không cẩn thận để lộ bí mật, liên lụy cực lớn."

"Việc này không phải do ngươi để lộ bí mật ra hay sao?"

Đinh Vịnh Chí lau mồ hôi lạnh trên trán.

Mộ Cẩm nói xong, đột nhiên nhìn về phía Thốn Bôn, chuyên chú mà nhìn một hồi lâu.

Đinh Vịnh Chí cũng nhìn theo về phía Thốn Bôn. Thế nhưng lời Mộ Cẩm nói tiếp theo làm Đinh Vịnh Chí suýt nữa rớt cằm.

Mộ Cẩm cẩn thận đánh giá Thốn Bôn một phen, nói: "Ngũ quan đoan chính, dáng người mạnh mẽ. Thốn Bôn, ngươi lớn lên không tồi."

Mê Truyện Dịch

Đinh Vịnh Chí: "..." Lời này nếu là vui đùa bình thường, nghe một chút cũng liền cho qua. Thế nhưng, Nhị công tử lại nghiêm túc nói ra, cũng giống như ngày đại hội tuyển phi hồi đó, Hoàng Thượng xem xong một đám nữ tử, đột nhiên khen ngợi một vị đại thần mặt như quan ngọc.

(*Quan ngọc: đàn ông có dung mạo đẹp)

Vị đại thần kia ngày thứ hai liền bắt đầu để râu, cũng không dám quan ngọc nữa.

Thốn Bôn so với Đinh Vịnh Chí thì ổn trọng hơn, trả lời: "Tạ Nhị công tử."

Lúc này, hình ảnh Nhị Thập được Thốn Bôn ôm lấy lại không vứt ra được khỏi đầu Mộ Cẩm. Hắn hỏi: "Ngươi cảm thấy nữ nhân kia có thể tin được hay không?"

Đinh Vịnh Chí nhìn Mộ Cẩm, lại nhìn Thốn Bôn. Nữ nhân kia là nữ nhân nào?

Thốn Bôn thành thật trả lời: "Thuộc hạ cho rằng, Nhị Thập cô nương gia cảnh không có, lại không biết chữ, chưa bao giờ hỏi đến hành tung của Nhị công tử, có thể là người không cần để tâm."

"Ừ." Mộ Cẩm nhìn hồ nước một cái, lại nhìn chằm chằm Thốn Bôn. Luận dung mạo, Nhị công tử tự nhận không thua bất kì kẻ nào. Không hiểu vì sao mà nữ nhân kia ôm người khác thì vô cùng gắt gao, còn hắn ở trên giường thì lúc nào cũng phải kéo tay thì nàng mới bằng lòng ôm hắn. Không vì sao cả, chẳng vì gì hết. "Ngươi so với ta hiểu nàng rất rõ."

Thốn Bôn lập tức cúi đầu, "Thuộc hạ không dám."

"Vậy mà ngươi biết nàng không hỏi đến hành tung của ta, chính ta cũng không biết đấy."

Nhị công tử đây là đang cố tình kiếm chuyện. Nhưng Thốn Bôn không dám đáp.