Đinh Vịnh Chí nói tiếp nói: "Nhị công tử, không diệt khẩu sao?"
Mộ Cẩm nói, "Trời cao có đức hiếu sinh, Đông Ninh đã nói rồi."
"Sợ sẽ trở thành hậu hoạn." Người làm đại sự, có ai không phải hi sinh mấy mạng người? Hoàng Thượng năm đó, cũng phải dẫm lên m.á.u thịt huynh đệ mới có thể đăng cơ.
Mộ Cẩm liếc nhìn Đinh Vịnh Chí, "Ta sớm nên đem ngươi g.i.ế.c đi, thì chuyện gì cũng không có."
Nói đến đây, Đinh Vịnh Chí liền lập tức im miệng.
Lúc này, hộ vệ canh cửa vội vàng đến báo, "Nhị công tử, có một đám cô nương tới."
- ---
Trên đường đi, Thập Nhất đã nói ra ngọn nguồn mọi chuyện.
Mấy người còn lại tuy rằng kinh ngạc, nhưng tới cũng đã tới rồi, hoặc là dứt khoát không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, vô luận ai là người tư thông, đều phải cùng cầu tình với Nhị công tử, cố gắng giữ lại một cái mạng.
Vài mỹ nhân quốc sắc thiên hương quỳ gối trước thư phòng, váy áo rực rỡ, làm cho Băng Sơn Cư vốn yên tĩnh nay lại sinh động hẳn lên.
Tiểu Thập nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa Nhị công tử tới, có nước mắt liền khóc. Khóc không ra, thì cũng phải che mắt giả bộ khóc lóc vài tiếng đấy."
"Sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, ai có thể không khóc sao?" Tiểu Lục dũng khí thật đáng khen, nhưng chung quy vẫn sợ chết. "Ta hiện tại đã muốn khóc rồi." Nói xong liền bắt đầu dụi dụi khóe mắt.
Thốn Bôn nghe được lời này, ngược lại lại muốn cười. Đám cô nương xinh đẹp này ở chỗ Nhị công tử rèn luyện, không trở thành nữ nhân rắn rết cũng khó.
Mộ Cẩm tiến vào.
Khuôn mặt Thập Nhất tái nhợt nhưng cực kỳ bình tĩnh, dập đầu nói: "Nhị công tử, thư tương tư là tiểu nữ viết, không có liên quan đến Nhị Thập."
"Thẳng thắn như vậy." Mộ Cẩm cười khẽ, mở phong thư ra, "Vậy vì sao lại đưa thư cho nàng ta?"
Thập Nhất thẳng thắn nói: "Tiểu nữ cùng nam nhân kia đã hẹn nhau, giờ Ngọ nhất khắc hôm qua sẽ trả lời hắn. Ngày hôm trước, tiểu nữ ôm bệnh nằm giường, liền tìm Nhị Thập đưa tin. Tiểu nữ nói với Nhị Thập, tiểu nữ đã quyết tâm cùng nam nhân kia đoạn tuyệt tư tình, nàng mới bằng lòng đáp ứng đưa tin. Tin đưa xong, tiểu nữ cùng nam nhân kia liền chặt đứt liên hệ. Tiểu nữ cho rằng như vậy từ bỏ nhân duyên này, có thể thần không biết quỷ không hay mà giấu giếm."
Mộ Cẩm mở ra phong thư màu vàng úa, "À, người kia tên là Tiếu Vĩnh Quý."
"Việc này hoàn toàn do tiểu nữ dựng lên, không liên quan đến hắn. Hắn là một đồ tể, đến nay chưa lập thất, chưa tiếp xúc với mấy người phụ nữ khác, là tiểu nữ tâm tư hồ ly quấy rầy, chủ động câu dẫn hắn." Thập Nhất nói: "Hắn khắc chế giữ lễ, cùng tiểu nữ không có phát sinh quan hệ không chính đáng nào."
"À." Thập Nhất nói này kia một hồi, Mộ Cẩm nghe xong không có phản ứng gì. Hắn giương mắt nhìn mặt các nữa nhân khác, "Các nàng lại tới đây làm gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Các nàng cùng đồng thành nói: "Chúng tiểu nữ tới cầu xin Nhị công tử khai ân."
Mộ Cẩm cười: "Là cảm thấy khăn trùm đầu của ta không đủ xanh phải không?"
(*Khăn trùm đầu không đủ xanh, ý chỉ việc bị cắm sừng)
Thập Nhất sợ hắn vì giận dữ mà lập tức g.i.ế.c mấy người bọn họ, vội vàng nói: "Tiểu nữ nguyện dùng cái c.h.ế.t để tạ tội. Việc này không có liên quan đến người khác."
Mộ Cẩm lại nói: "Nàng ta đưa tin cho nàng cũng chính là tòng phạm, nàng mà chết, thì nàng ta cũng phải nửa người tàn phế."
Thập Ngũ dập đầu thật mạnh xuống đất, "Thập Nhất tội không đến chết, Nhị Thập cũng vậy. Nhị công tử, người tốt sẽ được báo lại, cầu người khai ân."
"Đúng vậy, Nhị công tử." Tiểu Lục run run mà mở miệng, đối mặt với đôi mắt của Mộ Cẩm, nàng càng run lên. "Thập Nhất nhầm đường lạc lối, thế nhưng ở trong lúc nguy cấp, nàng kịp thời dừng cương trước bờ vực. Không phải từng có câu, nữ nhân biết quay đầu là vô cùng quý giá, cầu Nhị công tử tha cho Thập Nhất một mạng."
"Cầu Nhị công tử khai ân a."
Mỗi người một câu thế này, Mộ Cẩm trước kia rất thích hưởng thụ lời oanh tiếng yến, hiện tại chỉ cảm thấy ồn ào.
Phiền, hôm nay chuyện gì cũng phiền, một đám nữ nhân ríu rít trước mắt càng phiền.
Mộ Cẩm đứng dậy, lời gì cũng chưa nói, liền đi mất.
Đám mĩ nhân hoang mang mà nhìn nhau, không biết Nhị công tử thế này là khai ân, hay vẫn là trừng phạt.
- ---
Thốn Bôn đã từng nói qua với Dương Đào, không được sơ suất với Nhị Thập.
Dương Đào đương nhiên dốc lòng chiếu cố, tắm gội xong, nàng liền bôi thuốc trên vai cho Nhị Thập.
Vết thương đã dần tan m.á.u bầm.
Mê Truyện Dịch
Dương Đào khuyên nhủ: "Nhị Thập cô nương, cô nương vẫn nên nghe lời Nhị công tử nói. Ngoại trừ chính Nhị công tử ra, chúng ta đều là hạ nhân."
Nhị Thập là do nghe được quá nhiều, mới nên nông nỗi này. Nàng thay đổi một bộ y phục mới, nàng không muốn đáp lại lời Dương Đào, liền làm bộ dáng ham mới mẻ, phất phất làn váy.
"Đây là do phòng may vá buổi trưa mới may, Nhị Thập cô nương da thịt trong trắng hồng hào, thật xinh đẹp." Dương Đào thắt eo nhỏ nhắn giúp Nhị Thập rồi đi ra ngoài.