Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 104: Chương 104 : Đầm Lầy



Sau khi an ổn chỗ trú, Ry cùng với các thành viên tổ đội Dao họp để hiểu rõ hơn về nơi này. Do mới đến nên lượng thông tin tìm kiếm được khá ít ỏi, bản đồ cũng khá hạn hẹp. Ry nghe xong thì tức giận, nhưng nó cũng không làm gì được.

Địa hình ở đây quá khó để điều tra, đó là vùng đất đầy bùn lầy gần biển. Dù các thành viên của Dao di chuyển trên các cành cây nhưng vẫn không thu thập được bao nhiêu thông tin. Vì vậy, trọng trách dò xét được giao lại cho nhóm của Ry.

Với một địa hình lạ, không ai dám dò xét. Ai mà biết dưới lớp hỗn hợp bùn cỏ kia có gì? Lỡ như dưới đó đang ẩn nấp con thú mà nhóm người đang tìm thì sao? Mọi thứ đều phải được tính toán hợp lý.

Nhưng khổ nỗi, Ry là người lãnh đạo thì có chút hơi khó. Tuy nhiên, nó có kinh nghiệm đi săn, đã trải qua đủ các địa hình từ đồng cỏ, rừng rậm đến băng tuyết.

Nhìn tấm bản đồ trong tay, Ry xoa thái dương, nghĩ:

“Chà, khó vậy ta. Địa hình mới thì làm sao đây? Nếu là Ain thì nó sẽ làm gì? Nghĩ, nghĩ đi nào Ry ơi.”

Thằng nhóc vừa đi qua đi lại trước nơi nghỉ ngơi vừa suy ngẫm. Nó thử suy đoán xem Ain sẽ làm gì trong trường hợp này, nhưng đối với nó, điều này thật khó. Không tìm được cách thì nó tự nghĩ ra cách.

Ry bắt đầu tham khảo ý kiến các thành viên đi cùng. Sau hơn một tiếng, cả nhóm thống nhất dùng mũi tên gỗ để bắn dò đường. Khi đã có kế hoạch, cả nhóm bắt đầu ăn trưa.

Đến buổi chiều, một nhóm 20 người bắt đầu di chuyển vào khu rừng, dẫn đầu là 5 người lực lưỡng mang theo 5 chiếc khiên chắn hình tròn. Đây là vũ khí mới mà Ain chuẩn bị cho nhóm Ry.

Tuy có chút thô sơ, khiên chỉ là một lớp gỗ có đường kính khoảng 1m, tay cầm và dây đeo được làm ở bên trong. Độ dày chỉ khoảng 2cm nên khiên khá nhẹ.

Mặt ngoài là một lớp da thú bao bọc, phần rìa được nẹp bằng sắt để tăng cường độ bền và bảo quản dễ dàng hơn. Đặc biệt, loại gỗ được sử dụng để làm khiên là gỗ sồi, vừa được nhóm thợ dò quặng tìm thấy và báo tin cho Ain. Ngay lập tức, hắn liền cử một nhóm xây dựng đến đốn hạ mang về, đi theo hỗ trợ là những con heo rừng mạnh mẽ nhất.

Sau khi gỗ sồi được mang về, Ain cho nhóm chế tác xẻ gỗ làm khiên. Tuy thời gian có chút gấp gáp, nhưng vẫn kịp tiến độ bàn giao cho nhóm Ry. Khi nhận được món đồ mới, cả nhóm vui mừng.

Mặc dù đã có giáp da thú, nhưng việc bị thương là không thể tránh khỏi. Nay có thêm khiên chắn, bọn họ không còn lo lắng nữa. Nhóm chế tác cũng chưa thử nghiệm loại khiên này, nên nhóm Ry sẽ là những người đầu tiên kiểm chứng.

Nhóm 5 người cầm khiên còn được trang bị mũ xương thú rất rắn chắc. Tay phải họ lăm lăm cầm lao sắt, tay trái cầm khiên. Phía sau là một nhóm 5 người khác sử dụng mũi tên để bắn về phía trước, thông qua các khe hở mà nhóm cầm khiên tạo ra.

Cứ như vậy, sau khi tiến lên được vài bước, những người phía sau sẽ nhặt lại các mũi tên để nhóm bắn tên tái sử dụng. Vì mũi tên gỗ có số lượng hạn chế, họ không dám phung phí mũi tên sắt.

Cả nhóm di chuyển như vậy suốt hơn 3 giờ thì bỗng một thành viên phát hiện ra điều kỳ lạ. Mũi tên mà hắn bắn ra đột nhiên chìm xuống đất.

Ngay lập tức, hắn giơ tay trái lên cao rồi hạ xuống, chỉ vào vị trí mũi tên. Cả nhóm lập tức dừng lại và chú ý đến khu vực đó. Một vùng đất bình thường, nhưng lại giống như một cái miệng không đáy, nuốt chửng mũi tên khiến nó biến mất khỏi tầm nhìn.

Nhìn mũi tên chìm xuống đất, cả nhóm á khẩu vì ngạc nhiên. Trên cao, Zua căng mắt quan sát rồi hướng ánh nhìn về phía trước. Càng nhìn, lòng nó càng nóng lên.

Zua lấy cây ná ra, bắn những viên đá về phía trước. Nhưng thay vì phát ra âm thanh “bộp” như khi chạm vào mặt đất, lần này lại vang lên tiếng “bõm”, như thể viên đá rơi xuống nước. Tiếng động khiến mấy người ở dưới càng thêm sợ hãi, vội vàng lùi về sau.

Trên cây, Zua nhảy xuống, hướng về Ry nói:

“Thấy rồi chứ? Chỗ này không ổn rồi, rút lui thôi.”

Ry nhanh chóng gật đầu. Ngay khi nhận được lệnh rút, cả nhóm lập tức chấn chỉnh đội hình và lui về theo chiến thuật. Ain luôn nhắc nhở các tộc nhân rằng trong chiến đấu, dù có sợ hãi đến đâu cũng không được chạy loạn.

Càng loạn, kẻ chết càng nhiều. Bài học từ cuộc chiến với bộ lạc Tê Giác vẫn còn đó. Vì không có chỉ huy tốt, nhiều tổn thất không đáng có đã xảy ra.

Sau hơn một giờ, cả nhóm cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng lạ. Trở về, họ bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Trên đường về, nhóm cũng kịp săn bắt ít lương thực, chưa kể biển gần đó cũng là một nguồn thực phẩm dồi dào.

Khi ăn, Ry và Zua im lặng một cách bất thường, khác hẳn với mọi lần. Không còn là cảnh hỗn loạn cãi nhau, cả hai chỉ lặng lẽ thưởng thức bữa ăn.

Bỗng, Zua lên tiếng hỏi:

“Giờ làm gì?”

“Không biết. Mày nghĩ xem, nếu là Ain thì nó sẽ làm gì?”

Ry chán nản hỏi lại. Zua xoa cằm suy nghĩ, rồi thở dài nói:

“Nếu là Ain, nó sẽ cẩn thận khoanh vùng khu vực đó. Khi xác định xong, nó sẽ tìm cách lấp đầy chỗ đó lại. Cơ bản là vậy.”

Ry nghe xong thì vò đầu suy nghĩ. Ain muốn nó tìm hiểu nhanh để chuẩn bị phương án khi tình hình xấu, nhưng làm theo cách của Zua thì quá lâu. Bỗng, Ry chú ý đến từ “lấp đầy” mà Zua nói, rồi lẩm bẩm:

“Lấp đầy...đúng rồi! Zua, nếu tao đào một cái hồ rồi dẫn nước vào đó thì sao?”

Vừa nói, Ry vừa nắm vai Zua mà lắc mạnh. Zua khó khăn lắm mới gỡ tay Ry ra, xoa vai mấy cái. Vì quá phấn khích, Ry đã không kiềm chế sức mình.

Sau khi cơn đau qua đi, Zua nhìn lại ý tưởng của Ry, rồi thở dài nói:

“Coi như lần này đầu óc mày thông minh hơn rồi đó.”

Ry nghe xong thì nhảy cẫng lên, nhưng bỗng cảm thấy có gì đó sai sai:

“Đầu mình thông minh hơn...? Hmmm…A! Mẹ nó! Mày nói tao ngu à? Ủa? Đâu rồi?”

Ry càng nghĩ càng thấy ấm ức, nhưng khi quay lại thì Zua đã biến mất. Nó chỉ có thể bực tức rống lên, trong khi những thành viên khác thì lắc đầu, vì cảnh tượng này cũng chẳng phải lần đầu họ thấy.

Ban đêm, khi này các thành viên đa phần đã đi vào giấc ngủ, chỉ còn một số thành viên Dao canh gác. Do đồ của họ là các mảnh vải ngâm mực đen làm từ than và chất mực của loài bạch tuộc, mực ống, nên màu rất tối, phù hợp với nhiệm vụ trong bóng tối.

Một thành viên Dao đang canh gác thì bỗng nghe tiếng “vù vù” bên tai, hắn liền phủi phủi vì tưởng con muỗi hay gì đó. Một mùi hương thơm thoang thoảng truyền tới, ánh mắt hắn bỗng muốn sụp xuống vì buồn ngủ.

Cắn răng một cái, ý thức trở lại, hắn liền đánh tiếng động lớn trước khi nhắm mắt mà ngã xuống. Ngay khi tiếng động phát ra, những thành viên Dao đang nghỉ ngơi liền bật dậy nhìn xung quanh.

Sau khi không phát hiện ra gì, họ mới tiến lại gần chỗ tên nằm ở kia. Zua lay vài cái nhưng hắn vẫn không động đậy. Zua liền bất an, nó ngồi xuống áp tay vào tim của tên kia.



Không có tiếng động gì từ tim, Zua liền bật người dậy dáo dác nhìn xung quanh. Lúc này, Ry cùng với các thành viên đi săn cũng bị tiếng động làm tỉnh giấc, đi lại chỗ Zua nhìn cái xác trên đất.

Mặt Ry liền đanh lại, nghiêm giọng hỏi Zua:

“Sao rồi?”

“Chết. Chết không rõ lý do, không có vết thương. Có thể bị trúng độc, nhưng khó nói, vì từ sáng giờ hắn không có ăn gì lạ. Có ăn thì cũng ăn chung với chúng ta. Như vậy thì tại sao chúng ta còn sống?”

Zua lạnh giọng nói ra những khuất mắc của mình. Là thành viên của nó, đâu thể nào chết không một lý do như vậy được. Khi bước vào tổ đội, điều đầu tiên cần học là cách sinh tồn từ động vật, độc dược, thảo dược…

Cái gì cũng học, thì lý do nào lại chết dễ dàng như thế? Mới còn nói chuyện với nhau cách vài tiếng, bây giờ chỉ còn cái xác lạnh lẽo. Sao mà Zua chịu được? Nhân lực của nó ít ỏi, nên mỗi người đều là thứ tốt nhất mà nó có.

Nghiến răng tức giận, Zua nhìn xung quanh thêm một lần nữa. Bỗng, khi nó quay sang nhìn về phía khu rừng, liền thấy một cặp mắt phát sáng. Do có chút xa, nên Zua không rõ có phải mình nhìn sai hay không.

Như bản năng, Zua liền rút cây nỏ ra, chĩa về hướng đó. Động tác của Zua làm cho các thành viên gấp rút: người chĩa giáo, người giơ khiên chắn. Ry cầm lấy cây rìu sắt, tay lăm lăm, sẵn sàng chiến bất cứ lúc nào.

Ánh mắt rực chiến pha lẫn căng thẳng kéo dài suốt vài phút. Zua nhíu mày. Rõ ràng lúc đó nó cảm nhận được sát ý, nhưng giờ đây lại không thấy. Zua đưa tay lên rồi hạ xuống.

Mọi người liền thả lỏng, hạ vũ khí xuống, thở ra một hơi. Ry nhìn Zua một cái rồi hỏi:

“Thấy gì vậy?”

Zua không nói gì mà dụi mắt vài lần. Nó nhìn lại hướng đó, nhưng ánh sáng kia đã biến mất. Mang theo nghi hoặc trong lòng, cả đám chỉ có thể cuốn cái xác vào một tấm da thú lớn, rồi bảo nhau đi nghỉ ngơi.

Zua vẫn chưa vào trong lều ngủ mà nắm chặt hai tay. Nó thề, ngày mai sẽ lùng sục cả khu rừng kia để tìm ra nguyên nhân cái chết của đồng đội mình.

Ở trong khu rừng.

Khi nhìn ra các tên nhân loại kia đã đi nghỉ ngơi trở lại, một sinh vật lùn, đen đúa mới nở một nụ cười. Nó mở miệng, giọng khò khè nói nhỏ:

“He he, kế hoạch thành công rồi, khặc khặc khặc...”

Kết thúc điệu cười, hình bóng ấy cũng biến mất. Chỉ là, sinh vật kia không ngờ rằng nó đã bị một đôi mắt khác nhìn theo.

Ở nhà của Ain.

Hắn lúc này rất bồn chồn. Do đã liên kết với các tộc nhân, hắn cũng cảm nhận được tình trạng của họ, dù khá mơ hồ vì Ain chỉ là vật dẫn truyền thần lực đến tộc nhân.

Nhưng không vì vậy mà hắn không nhận ra sinh tử của họ. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy lo lắng đến vậy. Vì thế, hắn mạo muội nhờ lão Quy thăm dò.

Hơn một giờ sau, Ain nhận được câu trả lời của lão Quy. Khi thoát khỏi tiềm thức, hắn liền mỉm cười, lẩm bẩm:

“Tốt, tốt, tốt.”

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com