Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 103: Chương 103 : Khu Rừng Hướng Đông Nam



Cả đám người ngủ gà ngủ gật theo dõi những người bị thương. Mãi đến khi hơi thở của các bệnh nhân trở lại bình thường, Rin cùng các đồng nghiệp mới thở phào. Cô nàng được ưu tiên về ngủ trước, còn mấy đồng nghiệp còn lại thì chia nhau trực.

Khi ra khỏi phòng điều trị, Rin phát hiện nhóc Pea vừa mới về tới. Hỏi thăm thì mới biết thằng nhóc trên đường ngủ gật giữa đường, bầy thú cũng tưởng tới chỗ nên ngủ luôn. Không biết vì lý do gì mà thằng nhóc cùng bầy thú lại không được nhóm tộc nhân đi phía sau phát hiện.

Thành ra tới giờ này, thằng nhóc mới lết về tới nơi được. Rin chào thằng nhóc rồi cũng đi vào nhà. Trước khi vào, cô còn liếc nhìn phía nhà Ain rồi tự động cười hạnh phúc.

Tờ mờ sáng hôm sau.

Sau hơn 15 phút ngồi nghe báo cáo từ thành viên đội Dơi, Ain ra lệnh cho những tộc nhân tham gia hỗ trợ hồi khuya được nghỉ ngơi tới chiều hôm nay. Sau khi thành viên kia rời đi báo lại lệnh của hắn cho Dio, khu rừng bỗng vang lên mấy tiếng kêu lạ.

Ain đứng dậy nhìn xung quanh rồi đi ra khu rừng sau lưng. Xác nhận không có ai, hắn mới dùng tay gõ vào một thân cây ba cái. Từ trên cao, một thân ảnh nhảy xuống trước mặt hắn rồi nói:

“Báo tộc trưởng, ở phía đông nam có một thứ gì lạ. Đội trưởng Zua nói có thể liên quan đến việc hôm qua. Hiện tại, đội trưởng đang cố gắng thâm nhập hướng đó để kiểm tra.”

Ain nghe xong liền nhíu mày nghĩ:

"Đông nam? Chẳng phải hướng đó là nơi mà nhóm người Mih và Duyên chạy trốn rồi gặp con cá sấu sao? Làm sao có ai sinh sống ở đó được? Chẳng lẽ con cá sấu đó bỏ đi? Nhưng đi đâu? Không lẽ hướng đi về phía này?"

Càng nghĩ, Ain càng hoảng loạn trong lòng nhưng bên ngoài vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng. Hắn thừa hiểu cá sấu trong thời đại này mạnh mẽ như thế nào—bản năng sinh tồn tuyệt đỉnh, săn mồi hiệu quả, duy trì giống nòi tốt.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến chúng nó sống sót và tiến hóa từ thời khủng long tới giờ. Ain nhíu mày một cái rồi nói:

“Báo đội Dơi hỗ trợ thu thập thông tin nơi nghi vấn đó, đồng thời cử thêm thành viên đội Dao qua kiểm tra.”

“Rõ!”

Dứt lời, bóng người kia liền biến mất trên những tán cây. Ain nhìn theo hướng đông nam rồi quay đầu đi ra bãi tập để rèn luyện. Nếu đúng như hắn nghĩ thì có lẽ kẻ thù sắp đến rồi.

Hắn cần một cuộc chiến để rèn quân lần nữa. Hắn cần một nguồn lương thực bổ sung sau thời gian bị cơn bão tàn phá. Hắn cũng cần một dịp để thị uy sức mạnh trước các tộc nhân và cần tiêu diệt đi cái gai vừa mọc lên này. Một mũi tên trúng bốn con nhạn.

Ain nhìn thanh kiếm bên hông, cảm nhận hơi lạnh từ lưỡi kiếm lan tỏa. Hắn biết rằng giờ khắc quyết định đang đến gần. Ain cười nhẹ rồi nói nhỏ:

“Sắp tới lúc rồi.”

Vào buổi chiều.

Ngay khi thằng nhóc Ry vừa về thì đã được thông báo về chỗ của Ain. Bước vào, Ry đã thấy Zua và Ain đang nhìn tấm bản đồ. Đi lại gần, thằng nhóc choáng ngợp rồi lắp bắp nói:

“Ain, cái này là sao? A, gì vậy? Tao cho người vẽ bản đồ rồi mà sao mày còn có nhiều chi tiết hơn cái của tao?”

Ain lúc đầu nghe thằng nhóc hỏi thì ngớ người. Sau một lúc, hắn liếc nhìn qua Zua thì thấy nó cũng đang cười thầm. Cả hai nháy mắt một cái rồi Ain nói:

“Vậy tại sao tao có bản đồ chi tiết hơn thành viên của mày?”

Ry nhìn Zua đang cười cợt mà không nhịn được bực tức. Hắn giận dữ hỏi: “Sao mày nói cái bản đồ của tao chi tiết hơn hả, thằng kia?”

Zua cười cười rồi gạt tay của Ry ra. Dù thấy thằng nhóc giận dữ nhưng nó cũng không làm gì quá, chứ không dễ gì mà Zua gạt tay nó ra được. Ry giận thì cũng đúng thôi. Sau vài lần trải nghiệm bản đồ, nó rất quyết tâm làm một cái bản đồ tốt nhất cho bộ lạc.

Từ đội hình ba người, Ry cải tiến thành đội mười người. Mỗi người đều có công việc riêng như mang đồ, nấu ăn, trị thương, tìm cây cối và vẽ bản đồ. Tuy không ai thành thạo như các thành viên nhóm chính, nhưng Ry vẫn rất tự hào.

Bản đồ sẽ xác định địa hình, quặng, thực vật, động vật,...Các thành viên vẽ rất tốt, tuy không đẹp nhưng rất chi tiết. Ry còn dự định vài ngày nữa đem khoe với Ain.

Từ khi có vải, Ry nhận ra sự đa năng của bản đồ. Nó phải cúi mặt đi năn nỉ thằng đối diện cười cười kia chỉ dạy cách vẽ bản đồ. Vậy mà hơn một tuần trước, Zua còn khen lấy khen để!

Ry dù tức nhưng cũng không làm gì được, bực bội hỏi Ain:

“Rồi kêu tao có gì thế? Lẹ lên, tao chưa ăn gì hết đó. Mày chút nữa bao tao ăn chứ ở đó mà cười.”

Vừa nói, Ry vừa tức giận chửi Zua vì bên kia cứ châm chọc. Ain nhìn cả hai rồi thở dài, nghĩ: “Tuổi trưởng thành rồi mà linh hồn hai thằng vẫn còn con nít a…”

Nhưng vậy cũng tốt. Ain mỉm cười, ra hiệu cho cả hai im lặng rồi nói:

“Thôi, đầu tiên, mày biết hôm trước có đám côn trùng chứ? Chúng xuất phát từ đây. Nơi này chính là chỗ nhóm Mih gặp con thú dữ lạ kia. Theo lời của Zua, có một số dấu hiệu cho thấy có một bộ lạc ở đó.”

Ry nhìn theo tay Ain chỉ, thấy đó là một khu rừng lớn mà bọn nó chưa từng đi qua. Nghe tới nhóm Mih, nó nhận ra đó là nơi có con thú mà nó chưa từng gặp nên háo hức một chút. Nhưng rồi lại nghe có một bộ lạc thì nhíu mày.

Dù bộ lạc đó lớn hay nhỏ không quan trọng, điều nó chú ý là tại sao chỉ có ba người ở đây. Các thành viên khác không nói, nhưng Dio không có mặt là vì lý do gì?

“Mục tiêu lần này là gì?”

Ain nhận ra sự chuyển biến trong suy nghĩ của Ry, mỉm cười: “Thằng nhóc này biết suy nghĩ rồi…” Hắn nhẹ nhàng nói:

“Đơn giản là thăm dò đối phương, sau đó quay về chờ tổng tấn công.”

“Chỉ như vậy?”

Ry thắc mắc. Nếu chỉ cần thăm dò thì cần gì đến nó? Sai Mit hay Tel đi cũng được mà? Ain nhìn Ry, nghiêm giọng nói ba từ:

“Thần hộ mệnh.”

Ba từ này nếu phát ra từ ai khác, Ry sẽ không quan tâm. Nhưng Ain nói ra, nó hiểu ngay nhiệm vụ lần này sinh tử không rõ ràng.

Ry nhìn Ain, rồi kiên quyết nói:

“Được, tao sẽ đi chuẩn bị.”

Sau đó, nó quay đầu đi không quên kéo thằng Zua đi bao nó ăn tối và Zua phải tốn mấy cân thịt để đổi lấy hai suất ăn ở quảng trường, Ain nhìn theo bóng lưng hai thằng mà khó khăn thở dài, mọi thứ đã vượt ngoài tầm của hắn.



Quảng trường là nơi Eny vừa mới tạo ra. Thay vì ăn trong nhà, con bé quyết định sử dụng một khoảng trống ngay gần chỗ đồng hồ mặt trời. Không gian bao gồm quầy thức ăn và chỗ ăn. Quầy thì có mấy thành viên nấu ăn, chuẩn bị sẵn các món để phục vụ tộc nhân.

Muốn ăn, mọi người phải trao đổi vật phẩm để nhận một suất ăn gần tương đương giá trị. Phần chênh lệch được coi như công nấu của nhóm bếp, sau đó chia lại cho các thành viên. Họ có thể mang phần này về nhà hoặc bổ sung vào kho chung. Các tộc nhân vô cùng hưởng ứng cách làm này.

Tự nấu ăn ở nhà đôi khi rất tệ, đặc biệt là nhóm nam giới độc thân sống chung với nhau. Dù phải mất đi một phần giá trị trong trao đổi, nhưng chẳng ai phàn nàn – thà ăn ngon còn hơn ăn đồ dở. Ý thức về thức ăn ngon của tộc nhân đã thấm nhuần hoàn toàn.

Tuy nhiên, quầy ăn chỉ mở vào buổi tối. Dù vậy, sức hút của nó lớn đến mức ngay cả những tộc nhân ở xa cũng cố gắng đến ăn. Trong bữa ăn, các nhóm nhỏ tự nhiên được hình thành để trò chuyện và trao đổi tin tức.

Nhờ đó, thông tin từ khắp nơi được lan truyền nhanh chóng. Những nhóm vốn ít tiếp cận tin tức, như đội đào đá vôi trước kia, nay cũng có thể nắm bắt được nhiều thông tin mới lạ. Đây cũng là thời điểm tuyệt vời để các thành viên đội Dơi thu thập tin tức.

Trái ngược với Ain – người luôn sống tẻ nhạt trong nhà. Hắn chỉ ăn, cho thú cưng ăn, đi dạo hoặc tập luyện, rồi lại nghỉ ngơi. Đúng là làm tộc trưởng có cái khổ của tộc trưởng, nhưng thực ra Ain chỉ lười đi mà thôi. Mà có đi thì cũng phải nhờ Ichi cõng đi.



Vài ngày sau.

Một nhóm tộc nhân gồm 20 người, được trang bị tốt nhất, cùng với Ry xuất phát đến khu rừng phía đông nam. Ở phía trước không xa, đội Dao gồm 10 người đã chuẩn bị sẵn nơi trú.

Nếu nói về hai nhóm chiến binh này, Ain gần như chẳng biết gì nhiều. Hắn chỉ tạo ra bọn họ, còn việc phát triển như thế nào là do người đứng đầu quyết định. Chỉ khi ra chiến trường trực tiếp chứng kiến, hắn mới có thể đánh giá.

Khi đội đi săn đến nơi, sắc mặt họ có chút khó chịu. Nhưng không phải do môi trường, mà vì nhóm người đang đứng trên các cành cây kia. Hai bên đã hợp tác nhiều lần, nhưng sự cạnh tranh chưa bao giờ biến mất từ sức chiến đấu cho đến trang bị.

Chuyện này kéo dài mãi đến khi nhóm Chấp Pháp đạp cả hai xuống đất, rồi họ lại chuyển sang cạnh tranh vị trí số hai.

Là hai người đứng đầu, Zua và Ry vô tình ảnh hưởng đến những thành viên bên dưới. Vì thế mới có tình trạng hiện tại, ai cũng muốn chứng minh mình mạnh hơn. Nhưng cả hai lại không nhận ra rằng sự cạnh tranh này thực ra đang giúp họ phát triển.

Cạnh tranh giúp con người ta mạnh mẽ hơn với mong muốn không thua kém đối phương. Đồng thời, đó cũng là sự giám sát lẫn nhau. Nếu một bên mắc lỗi, bên còn lại sẽ không ngần ngại hả hê:

"A, mày sai rồi đúng không? Tao báo tộc trưởng rồi! Uy tín mày tụt xuống, vậy là tao hơn mày một bậc!"

Chính vì vậy mà hai nhóm luôn gầm ghè nhau, làm việc vô cùng cẩn thận để tránh sai lầm.

Tuy nhiên, bất kỳ điều gì cũng cần có sự giám sát từ bên ngoài để tránh vượt qua ranh giới giữa cạnh tranh và thù hận. May mắn thay, Zua và Ry kiểm soát rất tốt chuyện này. Khi báo cáo lên Ain, cả hai luôn nói rằng họ phối hợp mới hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng đồng thời cũng khéo léo lồng ghép câu:

"Tao làm tốt hơn một chút, nhờ vậy bên kia mới theo mà hoàn thành nhiệm vụ."

Nếu Ain biết chuyện này, chắc hắn cũng sẽ lười quản lý. Hắn không đủ tầm để hiểu sâu về mấy chuyện chính trị, hắn chỉ là một công nhân, không phải chính trị gia. Nhưng Ain cũng không muốn bị kẻ khác nắm đầu. Nếu làm không được, hắn sẽ giao việc cho người khác.

Chỉ cần hắn nắm thóp được đối phương là đủ. Ai mà biết một ngày nào đó có kẻ nào tái sinh giống hắn rồi khống chế hắn thì sao? Nghĩ đến đó, Ain lại thấy sợ. Nhưng sợ thì càng phải làm mọi thứ rối tung lên, để không một ai có thể nắm thóp được hắn.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com