Zua, sau khi rời khỏi Vườn Vĩnh Cửu, liền xuất hiện tại nơi chuẩn bị cơ sở hạ tầng. Sau khi bàn giao công việc cho các thành viên khác, nó liền biến mất trong khu rừng trước mặt.
Các thành viên Đội Dao nhìn đội trưởng rời đi cũng chỉ có thể thở dài. Một nguyên tắc kiềm hãm họ: không được cãi lời đội trưởng, phải hoàn toàn làm theo chỉ thị của người lãnh đạo.
Nhưng có một nguyên tắc khác hạn chế họ: không được thực hiện những nhiệm vụ có khả năng ảnh hưởng đến sự an nguy của bộ lạc. Ain không muốn có kẻ lên cao rồi lật đổ mình, đặc biệt là nhóm lực lượng không chính thức của mình.
Vì vậy, yêu cầu của Zua thỏa mãn cả hai nguyên tắc, khiến các thành viên chỉ có thể cầu chúc cho nó. Đương nhiên, vẫn có một bản báo cáo gửi về cho Ain. Khi nhận được, hắn chỉ lắc đầu. Tính tình của Zua, hắn đã quá rõ.
Vì tình cảm sâu nặng nên Zua mới bị hắn dụ dỗ đi theo con đường này, nhưng Ain cũng không thể làm gì hơn. Viên gạch hắn đã xây từ lâu quá vững chắc, thì làm sao phá vỡ được bức tường đã gần hoàn thành?.
Ain nhận ra rằng quyết định này có thể khiến hắn ân hận sau này, nhưng làm gì có thuốc chữa? Hắn cũng đã có ý định rút Zua về bên mình, nhưng Zua thẳng thừng từ chối, không tiết lộ quá nhiều lý do.
Ain cũng không thể ngăn cản quyết định của bạn mình. Hắn muốn Zua làm việc như những người khác, chỉ là hắn không đủ cứng rắn mà thôi. Nếu hắn cứng rắn hơn, thì đâu có chuyện kia xảy ra.
Rồi một loạt sự kiện diễn ra như quân cờ domino, những quân cờ này ngã xuống kéo theo những quân cờ khác.
Trở lại với Zua.
Sau khi đi vào khu rừng, Zua cố gắng tìm kiếm manh mối về vị trí mà nó nghi ngờ vào ngày định mệnh đó. Nhưng dù có làm gì, cũng không có kết quả. Trời sụp tối, nó đã cách bộ lạc khoảng 10 km về phía nam. Zua liền leo lên cây ngủ.
Vì muốn trả thù, Zua không mang theo thú cưng của mình, cũng không mang vũ khí quen thuộc như nỏ, cung tên,...Bên mình chỉ có con dao găm bằng đồng mà Ain từng làm. Dù đã hư hại, Zua vẫn giữ lại vì đó là món đồ mà Ain tận tâm làm cho nó.
Dù sau này nhóm chế tác có làm ra nhiều loại dao sắt sắc bén với nhiều mẫu mã, nhưng đối với Zua, chỉ cần dao găm đồng là đủ. Ngoài ra, nó còn mang theo cây ná và vài vật dụng khác phục vụ cho công việc.
Zua ngồi dựa vào thân cây, không gian tĩnh mịch bao trùm bởi tiếng xào xạc của lá cây, lâu lâu có tiếng chim kêu, tiếng côn trùng vù vù. Sự tĩnh lặng khiến Zua tự suy nghĩ:
"Mục đích của mình là gì? Giết tên đó, rồi sau đó thì sao? Nếu hắn mạnh hơn thì mình còn có thể trả thù không? Ain sau khi biết chuyện này có giận mình vì không làm theo kế hoạch không?"
Hàng loạt câu hỏi bủa vây Zua. Rốt cuộc, nó muốn làm gì ngay lúc này? Là trở về làm theo kế hoạch của Ain, hay tự mình tìm giết tên đó rồi tính tiếp?
Việc làm này xuất phát từ đâu? Từ tình cảm sư đồ, đồng nghiệp, anh em, hay gì? Nếu vậy thì chẳng phải nó đã vi phạm nguyên tắc không để tình cảm vào công việc này sao?
Zua đặt tay lên trái tim tự hỏi, đôi mắt nó ướt nhòa. Liệu nó làm gì mới đúng? Nếu là Ain thì hắn sẽ làm gì?
Bỗng, có tiếng động lạ khiến Zua tỉnh lại. Một tiếng xào xạc rất nhẹ nhàng, nhưng với Zua – đội trưởng đội do thám – thì nó thật khác thường.
Tiếng động ấy khiến Zua nằm sát thân cây, chăm chú nhìn về nơi phát ra âm thanh. Tiếng động càng lúc càng lớn, tim Zua đập nhanh hơn. Nó đang ở trong phạm vi của kẻ thù nên phải cẩn thận.
Nhưng rồi có điều khiến Zua càng khó giữ bình tĩnh hơn: một đôi mắt sáng rực trong bóng tối, đôi mắt mà nó đã tìm kiếm suốt mấy ngày qua, đôi mắt của kẻ mà nó nghi ngờ đã giết chết người mà nó yêu thương sâu đậm. Nhưng bây giờ, số lượng kẻ thù quá nhiều.
“Làm gì đây? Tên nào mới là kẻ cần mình nhắm đến?”
Zua cảm thấy hoang mang tột độ. Kẻ thù đang ở trước mặt, nhưng ai mới là mục tiêu quan trọng? Chúng giống nhau từ hình dáng đến màu mắt, dù ánh sáng có hạn chế nhưng Zua vẫn nhìn thấy rõ ràng.
“Vút.“
Một tiếng động bất ngờ vang lên, trên mặt của Zua ngay sau đó xuất hiện một dòng máu chảy xuống, cảm giác đau đớn làm Zua thức tỉnh, nó cấp tốc quay đầu bỏ chạy.
Thì ra trong lúc nó suy tâm thì đối phương đã thấy nó, chỉ có điều Zua tự hỏi vì sao đối phương thấy nó? Ánh sáng, mùi, tiếng động hay là điều gì khiến nó bị phát hiện?
“Rõ ràng chỉ trong tích tắc, mà đối phương nhắm chuẩn đến vậy thì mình bị phát hiện từ lâu rồi ư? Hay là đối phương mạnh hơn mình, không thể dù có mạnh hơn thì cần gì bắn mũi tên trượt như vậy?”
Lắc đầu Zua vừa chạy trên các cành cây vừa né đi những mũi tên ở phía sau bắn tới, càng chạy thì Zua cảm thấy cơ thể mình không ổn, bỗng nó mất đà mà loạng choạng.
“Bụp.“
Một mũi tên găm vào cánh tay trái của Zua, nó đau đớn, vội rút mũi tên ra Zua lại tiếp tục chạy, máu chảy tới lúc này đã quá nhiều nhưng Zua cảm thấy có thứ lạ hơn ở cơ thể mình.
Lúc này cuộc truy đuổi đã diễn ra được một giờ, Zua càng ngày vết thương càng nhiều, chính vì vậy mà khoảng cách giữa nó và kẻ thù cũng vì thế mà cũng rút ngắn lại.
Zua vẫn cố gắng chạy trên các cành cây, nó hiểu rằng mình đang ở vị thế như thế nào, mất màu quá nhiều Zua liền cảm thấy tầm mắt của mình dần trở nên mơ hồ.
“Vù vù.“
Tiếng kêu kỳ lạ, Zua mở mắt ra nhìn về phía tiếng kêu, trong mắt nó là hai con côn trùng lạ đang bay quanh mình, mùi hương lạ lại bốc ra, bản năng mách bảo, nó quyết đoán dùng lấy cây dao găm cầm lấy tay phải.
“Xẹt xẹt.“
Thân thể hai con côn trùng liền bị cắt đôi, chiêu này nó đã làm quá nhiều rồi, nhưng hai con côn trùng lạ kia đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Rầm.“
Zua ngã từ trên cây xuống đất, nó mơ hồ nghe thấy tiếng mừng rỡ, hò reo ở phía sau lưng mình, nước mắt nó tự tuôn ra, tay phải đặt vào trái tim, giọng khó khăn thì thào nói :
“X…xin…lo…lỗi…”
……………………………..Đường phân cách………………………………
Ở bìa khu rừng, có hai tên kỳ lạ nói chuyện với nhau :
“Này nhiệm vụ xong rồi chứ?”
“Uhm xong rồi, tộc trưởng kêu gấp quá may vẫn kịp, oáp, tao đi nghỉ đây mày ở lại trực giúp tao.“
…………………………………Đường phân cách……………………………
Zua cảm thấy như mình đang chìm vào một đại dương vô tận, xung quanh chỉ có bóng tối bao trùm. Nó nghe thấy tiếng gọi tên mình, nhưng giọng nói ấy lại xa xôi và mờ ảo như một giấc mơ.
Nó muốn đáp lại nhưng không được, không gian trắng xóa ấy bỗng hiện ra những hình ảnh của quá khứ lần lượt hiện lên trước mắt Zua:
Tuổi thơ ấu bên những người anh em vào sinh ra tử, những trận chiến cùng bộ lạc, kỷ niệm cùng với các thành viên dưới trướng và cả khoảnh khắc cuối cùng bên cạnh Jty.
Zua vươn tay ra phía trước như muốn níu giữ chúng lại, nhưng chúng lại vụt tắt nhanh chóng, để lại những lời nói của Ain về mọi thứ khi cả hai ở riêng với nhau, từ định hướng tương lai đến mục tiêu hiện tại.
Và thứ nó không muốn nghe nhất trong sâu thẳm trái tim nó : “Em yêu anh.“
Nó đã luôn che dấu điều này, nó luôn biện minh lý do vi phạm nguyên tắc công việc để né tránh, nhưng rồi giờ đây nó òa khóc như một đứa trẻ, chỉ khi con người cô đơn mới dễ dàng bộc lộ cảm xúc thật.
Zua cũng như mọi người, nó đâu phải là người đặc biệt, nó càng không là người quá cao cả, nó chỉ là kẻ muốn hoàn thành mục đích cuối cùng giữa nó và Ain.
Để rồi đây khi nó cảm nhận được cái chết cận kề, nó đã ân hận nhưng nó còn có thể làm gì, nó muốn quay lại thời gian để thay đổi mọi thứ, những dòng chảy thời gian lại diễn ra trước mắt Zua một cách chậm rãi.
Sau khi cuốn phim kết thúc là lúc Zua chấp nhận sự thật, nó nhắm mắt lại, nó cảm thấy lòng mình đã bình yên lạ thường, nó cảm thấy mình đã đến nơi thuộc về.
…
Zua mở mắt ra lần nữa, không phải là thứ khung cảnh mà nó tưởng tượng, đó là thứ nó muốn nhìn thấy, bỗng nó cảm nhận được một bóng hình ôm nó òa khóc, nó bối rối nhưng rồi mùi hương quen thuộc xộc vào mũi.
Nó nhắm mắt nhẹ nhàng ôm lấy hình bóng đó, bàn tay có chút siết chặt như không muốn mất thứ trong tay, nước mặt nó lại rơi, trái tim nó đã đập lại.
Sau một lúc, nó buông đôi tay ra, đẩy nhẹ hình bóng kia, nó cố ngồi dậy nhưng khá khó, hình bóng kia muốn giúp nhưng nó đưa tay ngăn cản, khi ngồi dậy được rồi.
Nó nhìn quanh, những gương mặt quen thuộc đang ở xung quanh nó, ai ai cũng sụt xịt tiếng khóc, nó mỉm cười hạnh phúc, những câu chúc, những lời cảm ơn được tuôn ra.
Ry : “Này tao lo lắm đấy.“
Pu : “Tốt rồi, tỉnh rồi, bình tĩnh.“
Dio : “Sống rồi, sống rồi.“
Zua nghe xong thì chỉ cười, nó quay đầu lại nhìn, một bóng hình lọt vào tầm mắt, Zua khom người xuống, cúi đầu người đó nói :
“Cảm ơn tộc trưởng.“
Ain đang chống tay ra sau lưng, dáng vẻ đầy sự mệt mỏi, gương mặt trắng bệch, dù khoảng cách hai bên chỉ là một bước chân nhưng Ain phải nhờ Dio dìu thì hắn mới đến chỗ Zua, rồi hắn đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai nó, giọng nói của hắn đầy sự run rẩy, hoảng loạn :
“Tốt, tốt, tốt rồi.“
Nói xong, Ain được Dio dìu đi vào ngồi lều ở phía sau, mọi người liền tách ra nhường không gian cho tộc trưởng, mọi người vừa chứng kiến điều thần kỳ.
Sự kính trọng của mọi người dành cho Ain được tăng cao hơn đáng kể, Zua được người kia đưa vào căn liều cho nó nghỉ ngơi, kể từ đây nó cũng biết được mọi chuyện xảy ra trong thời gian trước đó.
Các tộc nhân khác cũng nhân nhóng trở lại công việc, mọi thứ hiện đang rất gấp gáp vì vậy không có thời gian buồn bã, mấy tộc nhân thân quen thì tâm trạng càng dâng cao khi vừa chứng kiến sự máu lạnh của đối phương lên người của mình.
Lòng căm phẫn được hình thành, nó lan tỏa khắp bộ lạc, tinh thần đoàn kết và thống nhất mục tiêu hướng đến được hòa làm một, vẫn có kẻ suy nghĩ khác nhưng họ cũng không tồn tại được quá lâu.