Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 107: Chương 107 : Cảm Xúc Hỗn Loạn



Zua bước vào lều của Ain, thấy hắn đang ngủ say. Định lên tiếng thì Dio ở bên giơ ngón trỏ tay lên ra hiệu im lặng, sau đó Dio nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi lều cùng với Zua.

Cả hai bước ra ngoài, khung cảnh tộc nhân nhộn nhịp chuẩn bị cho chiến tranh, các tộc nhân thấy Zua liền chào hỏi thăm, nó vui vẻ trả lời lại.

Sau khi chào hỏi, cả hai tiến đến một góc khuất gần bờ sông, có một cái nắp hầm được ngụy trang kỹ, Dio mở nắp hầm rồi chui xuống, Zua cũng vào theo rồi nó cẩn thận đóng nắp hầm lại. Cả hai đi ngoằn ngoèo trong căn hầm cả tiếng mới tới nơi.

Trước mặt Zua, là một căn phòng dưới đất, có hai thành viên Chấp Pháp đứng canh. Thấy người tới là Dio, cả hai người nhìn nhau rồi cùng gật đầu mở cửa phòng, Dio và Zua bước vào.

Bên trong căn phòng, Zua thấy có mọi thứ như một căn phòng làm việc trên mặt đất của Dio vậy, Zua liền tỏ ra thắc mắc :

“Ủa, Dio, sao làm chi như trên kia vậy? Chẳng phải chiến tranh sắp xảy ra sao?”

“Đừng ngạc nhiên vậy chứ, sau này nó sẽ thuộc về mày, việc này chưa có ai biết đâu đấy.“

Dio ngồi xuống ghế gỗ, mỉm cười đáp. Zua cũng ngồi xuống cái ghế đối diện Dio, nó cố tiêu hóa thông tin kia : “Nơi này của mình? Vì sao?”

Zua nhận lấy chén nước, nhấp một ngụm. Dio mỉm cười hỏi:

“Muốn hỏi gì?”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Zua nhanh chóng đưa ra câu hỏi trong lòng. Dio nghe câu hỏi liền trầm tư, sau một lúc bực tức nói :

“Mày hỏi tao mới tức nè, làm cái gì không biết? Nếu không phải do thằng Ain thì mày đã bị phanh thây rồi đó biết không?”

Dio đập bàn, còn Zua thì hiểu mình trước đó làm gì nhưng nó vẫn không hiểu vì sao mà Dio tức giận đến vậy, vì từ nhỏ đến giờ Dio luôn là người ổn định tâm trạng nhất cả đám.

“Haiz, bỏ đi, mày lúc đó không hiểu đâu, Ain nhờ có thần hộ mệnh mới nhận ra tình hình của mày. Nó đang sắp xếp các tộc nhân ra vị trí chuẩn bị thì nhận tin, liền cùng với Ichi chạy ra trước.

Tao phải ở lại nhanh chóng di dời mấy tộc nhân không tham gia vào chỗ an toàn, sau đó bận bịu đi trấn an tinh thần cho các thành viên tham gia chiến tranh. Ôi đủ thứ việc.“

Nói xong, Dio cảm thấy cổ họng mình hơi khô nên uống thêm ngụm nước nửa rồi nói tiếp :

“Sau khi tao đến nơi thì thấy Ain đang cố gắng cứu mày, haiz vì mày mà nó phải tung ra con bài bí mật mà nó giấu bấy lâu nay.“

Nói tới đây, Dio ngừng lại nhìn Zua, còn thằng nhóc thì có chút giật mình rồi ngẫm nghĩ :

“Là ai? Bí mật gì vì mình gặp nạn nên Ain mới tung ra?”

Dio nhìn biểu cảm của bạn mình mới thong thả nói :

“Là kẻ theo dõi mày, đừng nhìn tao, tao cũng mới biết gần đây, aiz da nói chung đó là lực lượng mà Ain đào tạo từ lâu, vốn nó chuẩn bị cho đợt chiến tranh này. Nhưng vì mày…”

Nói xong, Dio vò vò cái đầu rối bời chưa cắt của mình, khuôn mặt khó khăn của nó làm Zua hiểu Dio buồn bực cỡ nào. Zua cúi đầu suy xét về hành động của mình.

Khó khăn lắm Zua mới hỏi tiếp :

“Sau đó thì sao?“

Dio quay lại nhìn Zua rồi nghiêm túc nói :

“Tao không biết, nghe lời của Ain trong lều kể lại. Là do ban đêm nên nó cho lực lượng kia đi trước, còn có Ichi và Kins đi theo, nó ở lại chỗ hẹn chờ Ry dẫn người ra.

Rồi khi lực lượng kia chạy hết tốc thì thấy mày sắp bị mấy đứa kia xiên nên lao vào giết chết, hai tên vội đưa mày về còn mấy người ở lại chiến đấu. Khi đưa mày về bọn họ chỉ có thể đặt ở bìa rừng, mấy tên thành viên của Ry tưởng kẻ thù nên lao vào tấn công, ai ngờ bị tẩn không chống trả nổi.”

Nói tới đây, Dio có chút buồn cười. Ry tự xưng là có đội nhóm mạnh thứ hai bộ lạc rồi bị đánh không ngóc đầu dậy, nó đã hiểu vì sao mà lúc nó tới thì thằng nhóc lại ngồi một góc buồn bã.

Húp một ngụm nước nữa, Dio nói:

“Sau khi Ain đi tới giải quyết mâu thuẫn cho hai bên thì nó liền đưa mày về vị trí đó chửa thương, vì độc quá mạnh nên nó phải nhờ tới thần lực. Thằng Ain liều mạng, nó lấy thân mình làm vật dẫn cho thần lực để mày có thể chống chọi lại cái chết.“

Zua nghe tới đây thì hoảng sợ hỏi :

“Vậy lúc đó là…”

“Uhm, sau ba ngày thì nó phải như thế thôi.”

Nhận được cái gật đầu của Dio, Zua liền trở nên hoang mang :

“Rốt cuộc mình vừa làm gì? Chỉ vì mình mà Ain trả giá nhiều thứ như vậy? Mình làm gì thế này, A!”

Nhìn vẻ mặt Zua, Dio chỉ nhíu mày. Nó hiểu rõ cảm giác mà bạn mình đang trải qua, nhưng nó cần làm vậy để cho nó sau này không còn làm chuyện dại dột, không suy nghĩ.

Ain đã quá mệt mỏi rồi, Dio muốn giúp hắn thoải mái trước khi sự kiện trọng đại kia xảy ra nhưng vẫn không được, Ain vẫn chưa dứt ra khỏi bộ lạc này được.

Dio thở dài, vỗ vai Zua, lúc này đang gục xuống ghế đầy hối hận.

“Có chuyện này tao phải nói cho mày biết, Ain trước khi ngất có những nghi hoặc này : dường như đối phương chỉ hoạt động vào ban đêm, sử dụng độc hay gì đó tương tự, lãnh thổ của chúng vẫn khá xa.“

Zua nghe xong thì lẩm bẩm :

“Tao sẽ cho chúng mày phải trả giá, đúng vậy trả giá.“

Ngồi dậy, Zua nhìn Dio rồi nói :

“Bọn chúng có đôi mắt phát sáng. Khi tao bị tấn công, tao nghĩ chúng đã sử dụng một loại côn trùng lạ để phát ra mùi độc. Tao chạy trốn có nghe tiếng kêu vù vù của côn trùng, nhìn kỹ thì thấy chúng bay xung quanh tao.“

Dio nghe xong thì bật dậy nhìn Zua, nó đi đi lại lại trong phòng giọng gấp gáp nói :

“Nói như vậy, thì quá bất lợi cho ta, nào nghĩ coi, côn trùng thì làm sao mà tránh.”

Zua cũng ngẫm nghĩ tìm cách. Bỗng, nó thốt lên:

“Đúng rồi, mắt bọn chúng phát sáng thì ta sẽ xác định được chúng từ xa nhưng…nhưng…”.

Nói rồi nó lại khựng lại, vì còn một vấn đề chưa giải quyết. Cả hai cứ trầm ngâm suốt một giờ, Dio bỗng nói :

“Nếu ta đốt khu rừng thì sao?”

“Đốt? Đốt tới bao giờ?”

Zua nhăn mặt khó hiểu, là kẻ do thám đầu tiên - nó biết khu rừng này rộng bao nhiêu, kế hoạch quá viển vông.

Dio không nói gì, mà lấy một tấm bản đồ ra đặt lên bàn rồi chỉ vào chỗ mực màu xanh nhạt nhất nói :

“Vậy nếu ta dồn chúng vào đây thì sao? Đốt ở những khu vực này, chỗ này,...chỗ kia…thấy sao?”

Zua nhìn theo ngón tay của Dio rồi lại im lặng suy nghĩ, mất một lúc nó thở dài nói :

“Được, nhưng có nguy hiểm không?”

“Ha ha, được thì tốt rồi, yên tâm lực lượng kia sẽ đảm bảo cho ta.“

Có câu nói này của Dio, Zua im lặng nhìn chằm chằm rồi lẳng lặng đi ra ngoài, Dio cũng nhìn theo bóng lưng đó lặng thinh.



Buổi tối, xung quanh chỗ bộ lạc Lạc Việt đang trấn giữ, các tộc nhân buổi trưa đã được nhận những thông tin nghi ngờ từ tộc trưởng và Zua, vì vậy mà trong đêm đầu tiên hơn hai phần ba tộc nhân canh gác.

Vô số cây cối trị đuổi côn trùng được vận dụng khắp nơi đóng quân, thậm chí vô số chim, gà, vịt cũng được Opf cùng Pea vận chuyển ra đây trong vài giờ sau buổi trưa.

Trong vài tiếng, buổi chiều có nhiều cách được Mih và các đồng nghiệp thử nghiệm, để làm sao cho các tộc nhân tránh được côn trùng, như nghiền ra nước uống nhưng không có ai chịu thử, họ không muốn chết bởi thứ nước này.

Vì vậy cả đám thử pha nước, mục đích giảm mùi của thảo dược nhưng cũng không khả quan, rồi có một cách được Ska nghĩ ra là thử chiết thảo dược. Đây là thứ tiền đề cho phương pháp tinh dầu của cây cối sau này của bộ lạc Lạc Việt.

Dù kết quả chưa khả quan lắm nhưng nhóm chế tác vẫn giúp không ít cho các thành viên bộ lạc.

Một đêm bình thường trôi qua yên bình, lúc này bộ lạc Lạc Việt rất nhạy cảm.

Đặc biệt là tộc trưởng còn chưa tỉnh lại, càng khiến cho những người đứng đầu hoang man nhưng cũng may còn có Dio trấn an tinh thần cho mọi người.

Sáng hôm sau, mọi người trực đêm được thoải mái nghỉ ngơi.

Nếu bị tấn công ban đêm thì họ có chút sợ, còn buổi sáng thì thoải mái họ chiến tới chiều vẫn được, Dio nhìn khung cảnh của các tộc nhân mà khó chịu.

“Quá hoảng loạn, tới giờ đã hiểu vì sao mà Ain luôn muốn cho các thành viên Chấp Pháp giữ trật tự, nghiêm túc kể cả khi ngủ.“

Pu cùng với các thành viên tỉnh giấc sau một đêm nom nớp, mọi người tranh thủ ăn sáng rồi đi ra chỗ đã được chỉ được bắt đầu làm việc, dù được Dio trấn an nhưng những thành viên này vẫn có chút sợ sệt.

Ai mà biết kẻ thù có như bọn họ, buổi sáng tấn công cái là đi tong, còn chưa hết là được hứa hẹn có người ‘bảo kê’ nhưng họ có thấy ai đâu, Pu nhìn không khí của các thành viên thì cũng nhăn nhó khuôn mặt.

Bỗng từ khu rừng có tiếng động, các thành viên xây dựng liền tập hợp lại thành nhóm nhỏ thủ thế, Pu căng thẳng lấy cây giáo sắt ra thủ thế tấn công.

Một thân hình cao lớn ẩn hiện sau tán cây. Trán Pu liền đổ mồ hôi, vì đối phương khá giống với mô tả của Zua về kẻ thù, nhưng có chút khác là đối phương có những đường viền áo màu đỏ.

Không khí như đông cứng lại. Các tộc nhân nín thở, nắm chặt vũ khí, mắt không rời khỏi kẻ trước mặt. Pu cảm nhận được tim mình đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Đối phương không hề có động thái thù địch, nhưng áp lực từ kẻ đó khiến ai nấy cũng run lên.

Đối phương mở lời trước :

“Cảnh báo các ngươi một chút, đừng có ảo mộng phản bội bộ lạc nếu không sẽ như tên này.“

Nói xong, hắn vung tay, một thân hình rơi xuống đất. Tất cả mọi người nín thở. Mắt Pu mở to, giọng khàn đi vì kinh hãi:

“Zun! Tên kia, thả hắn ra!“

Pu nổi nóng khi thấy đồng nghiệp, nó hét lên. Nhưng tên kia đã quát lên :

“Không được, tên này đã vi phạm điều tối kỵ của pháp luật, rời bỏ vị trí làm việc để đi gia nhập bộ lạc kẻ thù, là kẻ đào tẩu, phản bội thì chỉ có thể Chết!“

Dứt lời, một con dao sắc bén xuất hiện trong tay kẻ kia. Một nhát cắt dứt khoát, máu bắn tung tóe. Cổ họng Zun bị cứa ngang, không kịp thốt lên một lời.

Pu nhìn cảnh này thì càng căng thẳng hơn, đối phương rất dứt khoát, còn vũ khí quá sắc bén, nó làm cho nhóm chế tác lâu nên hiểu vũ khí của đối phương còn tốt hơn vũ khí của nó.

Nhìn gương mặt đầy tức giận của các thành viên, Pu khó khăn giơ tay lên cho mọi người im lặng. Pu nắm chặt tay, đôi mắt rực lên cơn giận dữ. Nhưng hắn vẫn kìm nén, giữ vững tư thế chiến đấu, gằn giọng hỏi :

“Các ngươi là ai? Tại sao không cho Zun nói?”

Tên kia nhếch mép:

“Ai za hỏi gì nhiều thế, tụi tao là kẻ bảo vệ các ngươi - cũng là kẻ theo dõi các ngươi. Thôi đi đây, nhớ bài học của tên này để lại nhé.“

Nói xong, kẻ lạ mặt chợt biến mất như ảo ảnh, để lại một không gian ngột ngạt và bầu không khí đầy chết chóc. Pu cảm thấy gai ốc dựng đứng, trong lòng dấy lên một nỗi bất an khôn tả.

Trong lòng Pu đang vô cùng chấn động, kể cả Zua cũng chưa nhanh đến vậy nhưng tên đó lại…Pu tự hỏi trong lòng :

“Rốt cuộc Ain đang dấu bộ lạc cái gì thế này?”

Tỉnh lại, Pu cùng với các đồng nghiệp vội chạy lại xác của Zun, nhìn thân thể không có vết thương, nó không hiểu sao mà Zun bị bắt dược, bỗng có một người phát hiện ra, giọng run rẩy nói với Pu :

“Pu nhìn này, là bản đồ bộ lạc mình, còn có đánh dấu vị trí của các phụ nữ nữa, không lẽ…không lẽ như lời hắn nói.“

Giọng của người kia càng nói càng hoang mang, Pu giật lấy tấm bản đồ nhìn, đúng là bản đồ của bộ lạc nó, dù có giả đi chăng nữa thì cũng không phải làm giống đến vậy chứ.

Màu sắc, chất liệu đều y hệt thậm chí dấu ấn bộ lạc màu xanh da trời cũng có, Pu bắt đầu thắc mắc rõ ràng một tấm bản đồ vì sao có trong tay của một người như Zun.

Bản đồ hiện trong bộ lạc nó khá là quý hiếm, chỉ những người đi săn mang về cho mọi người coi một lúc rồi cũng nộp lại cho đội trưởng tổng hợp, trước khi giao cho Ain đóng dấu.

Nên việc một người bình thường như Zun lại có thì quá khó hiểu, bỗng Pu nhớ lại việc bất thường của Zun trước khi bị giết :

“Đi tìm đồ bỏ quên, đi vệ sinh, a thì ra là như thế! Thật rồi, thật rồi Pu ơi, mày ngu lắm, ngu lắm.“

Càng nghĩ Pu càng xâu chuỗi lại hành động bất thường của Zun rồi nó tự dằn vặt mà đấm vào đầu mình, thấy vậy các thành viên xây dựng vội can ngăn.

Sau sự việc, Pu được các tộc nhân cõng quay về, vì đấm mạnh đến mức chảy máu, các thành viên còn lại cũng bần thần nhưng cố gắng hoàn thành công việc vì tương lai bộ lạc.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com