Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 109: Chương 109 : Hy Vọng Mong Manh



Dường như Ain đã chấp nhận sự thật, hắn chỉ mong chờ cái xác của Zua còn nguyên vẹn phần nào. Ry nhận ra ánh mắt của tộc trưởng thì cũng bất lực mà thả lỏng đôi tay của mình.

Lúc này, Ichi đang đuổi theo những bóng đen kia, nó cảm nhận được mùi của Zua, liền hăng hái theo dấu. Ở trên bầu trời, Kins nhìn xuống khu rừng đầy cây cối với vẻ khó chịu.

Kins sau vài giây thì giảm độ cao xuống, cách những ngọn cây khoảng vài mét, nó lựa một chỗ thoáng để xâm nhập bên dưới khu rừng, tuy địa hình khá khó với nó nhưng không vì vậy mà giảm tốc.

Ichi thấy đối thủ của mình hạ xuống khu rừng liền hú lên một tiếng, nó bắt đầu tăng tốc lên, khi gần đuổi kịp thân ảnh của Kins thì dị biến xảy ra, Ichi bị khựng lại vì vùng đầm lầy trước mặt.

Nó không giảm tốc kịp, Ichi hoảng loạn mà rơi thẳng xuống đầm lầy, theo bản năng Ichi cố gắng vùng vẫy, nhưng càng động thì nó càng chìm xuống, cố gắng phát ra tiếng kêu.

Nhưng Ichi và đối thủ đã quá xa, nó bất lực nhìn theo bóng của đối thủ biến mất, cái chân trái của nó vẫn đưa lên trên như muốn nói :

“Tôi ở đây, cứu với.“

Cả thân hình Ichi to lớn như vậy mà chìm xuống đầm lầy, bỗng từ đằng xa có một bóng đen nắm lấy cái chân của Ichi mà kéo lên, trước khi nó chìm hoàn toàn.

Một lực kéo mạnh dứt khoát, Ichi văng lên bờ, nó vẫn còn ngơ ngác, Ichi nhìn thân hình kia, nó ngạc nhiên nhưng nhanh chóng quay lại nhiệm vụ.

Vì đối phương đã chạy đi rồi, Ichi lắc mình một cái để loại bỏ lớp bùn, nó liền bắt đầu những bước chạy đầu tiên, động cơ hoạt động tối đa, nó phóng đi như một viên đạn được bắn ra.

Lần này không còn chần chờ, nó rút kinh nghiệm, một là phóng qua nếu vùng đất lạ nhỏ, hai là nó sẽ phóng lên thân cây, dùng sức bật mà tiến tới. Tuy có chút chậm đi nhưng với sức bền bỉ, nó nhanh chóng trở lại cuộc đua, mùi của Zua ngày càng nồng.

Một người, hai thú đang hăng hái đua thì cả ba nhận ra trong không khí có mùi tanh của máu, lập tức tăng tốc hơn nữa. Tiếng hò hét, tên bay, tiếng giao tranh vang lên.

Cả ba càng gấp gáp hơn, lúc này thì hình bóng của Zua hiện ra, Zua vì mải nhìn ra sau lưng nên không thấy cả ba phía xa, bỗng Zua ngã xuống, khoảnh khắc đó Ichi đã nghĩ :

“Không được, chậm quá, phải nhanh hơn nữa, đúng rồi phải nhanh hơn còn về với người thân.“

Chỉ trong tích tắc, thân hình của Ichi vọt lên khỏi hai đối thủ kia, nó đạt đến vận tốc chóng mặt, ngay lúc mũi lao của kẻ thù chạm tới đầu Zua, thân hình to lớn của Ichi đã tới.

Nó vì phóng đi quá nhanh, nên không thể điều khiển cơ thể, vì vậy mà tông thẳng vào tên kia, cú đâm quá nhanh khiến cho lực tác động lên tên đó quá lớn, để hắn có thể sống sót.

Sự việc quá nhanh khiến cho những tên còn lại kinh ngạc, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy tên đi đầu đã bay ra xa hơn 200m, thân hình hắn bị đè bẹp bởi một con thú khổng lồ.

Lần đầu họ thấy một con vật lớn đến vậy, nó khó khăn đứng dậy, xù lông thủ thế về phía bọn họ, dường như bọn người kia không quan tâm đến cái chết đến đồng loại mà quan tâm đến con vật nhiều hơn.

Từ phía sau, một giọng nói vang lên :

“Haha khá lắm, sói con à, yahú đến giờ làm việc rồi.“

Một tên quay lại nhìn thì thấy khung cảnh tuyệt vọng, một cặp gối bay thẳng vào mặt mình, cặp gối ấy chạm vào thôi đã khiến cho tên kia bay ra xa, vừa đúng lúc, cặp răng của Ichi ngậm lấy cổ tên kia.

“Rốp.”

Cái cổ không còn trên thân, cái đầu rơi xuống, máu chảy đầm đìa, Ichi vẫn đứng đó, hai mắt nó đã đỏ rực vì mùi máu tỏa ra, nó nhả cái thân thể kia ra, tiếng gầm gừ bắt đầu vang lên.

Dường như khung cảnh quá sốc khiến đám người quên mất kẻ gây ra chuyện này. Tên kia sau khi đạp một người đi thì không dừng lại, xoay một vòng trên không, hai chân vừa chạm đất.

Tên đó đã nhe răng, ngay tức khắc bay tới tên gần nhất, sát khí tỏa ra, cả đám liền quay về thực tại, chỉ là đã quá muộn, một cú đá cao đã tước đi cái đầu của một tên.

Chưa đủ kinh dị thì từ đâu một con chim lớn bay tới, tốc độ quá cao, một tên xui xẻo bị gắp đi, con chim bay lên cao rồi thả tên đó xuống dưới, vì hoảng sợ nên tên đó quên mất việc mình ở trên cao.

Hắn dùng mọi cách để tấn công hòng con chim thả mình xuống, Kins cảm nhận sát ý, nó thả móng chân ra, dù độ cao chưa đạt đến mức mong muốn, nó vẫn thả người xuống như một sự giúp đỡ.

Ở bên dưới tán cây, một tiếng “A” kéo dài cũng không giúp cho tình hình tốt hơn bao nhiêu, tiếng “Bép” lớn cũng chẳng làm cho mọi người xung quanh chú ý.

Vì bọn họ giờ đây đang đối mặt với quái vật, một con thú lớn, dù cho tấn công đến cỡ nào cũng không làm cho con thú suy giảm sức lực, vết thương càng làm cho con thú hung hăng hơn.

Ở đối diện thì càng kinh khủng hơn, tên kia cứ như một con quái vật, cứ mỗi đòn tung ra là có một tên phải chầu trời, chỉ cần đá và đấm thôi đã khiến cho một nhóm người gần 20 tên đã tan hoang.

Bọn người kia còn không gây ra một vết thương nào đáng kể, còn chưa hết là bọn họ càng nơm nớp lo sợ, vì trên cao luôn có cặp mắt của Kins dõi theo những tên lơ là để bắt đi.

Chỉ trong vài phút, một người và hai thú đã hoàn toàn tiêu diệt đám người mà không bỏ sót ai, tên nhân loại kia nhìn khung cảnh xung quanh, bực tức nói :

“Phụt, không biết gì mà yếu thế đi được?”

Nói xong, tên đó đi lại chỗ Zua, hắn đưa tay lên mũi cảm nhận còn hơi thở nhỏ, bỗng hắn chú ý môi của Zua lạ, do ban đêm nên hắn không rõ lạ ở đâu.

Ánh trăng chiếu xuống qua những tán cây, tên kia mới hoảng hồn mà hành động, hắn vác Zua lên lưng rồi chạy đi. Hai con vật kia thì nhìn nhau rồi cũng chạy đi, bỏ lại khung cảnh đáng sợ kia.

Trên đường quay về, tên nhân loại luôn nhìn lại sau lưng, ánh trăng xuyên qua những tán cây, chiếu lên đôi môi tím tái của hai người, bỗng đang chạy thì tên đó có chút khựng nhẹ.

Nhưng cũng không làm cho tốc độ giảm đi, càng chạy thì tên kia càng cảm nhận sự lạ lẫm của mình, rõ ràng hắn không bị thương nào, như nghĩ gì đó.

Hắn quay lại thấy, Ichi vẫn như vậy chỉ là do mệt mỏi bởi chiến đấu cao, còn Kins thì đã bay lên cao khỏi khu rừng, hắn lắc đầu rồi tiếp tục chạy.

Khi tới bìa rừng, tên nhân loại mới dừng lại, hắn thong thả bước tới khỏi khu rừng, dưới ánh trăng một tên mặc đồ đen tuyền, Khuôn mặt che kín bởi một chiếc mặt nạ kỳ quái

Các tộc nhân ở phía xa vội đứng dậy, thủ thế cảnh giác, Ry vội chạy lên trước dè dặt hỏi :

“Ngươi là ai?”

Khí tức lạ lẫm, nguy hiểm tỏa ra làm cho người cứng rắn, nóng nảy như Ry cũng phải dè dặt, đủ hiểu là hy vọng của nó chiến thắng đã không cao, Ain từ đằng sau nhìn người kia.

Hắn đứng dậy, tách các tộc nhân ra, mọi người ai cũng bất ngờ, khi đi ngang Ry, Ain vỗ vai nó rồi nói :

“Hạ vũ khí xuống đi.“

Nói xong, Ain đi tới chỗ người kia, đối phương cũng đi lại, đằng sau bóng dáng Ichi và Kins cũng hiện ra, lúc này các tộc nhân mới thở ra một hơi.

Họ đã biết hai con vật kia quá nhiều rồi, vì vậy mà chúng đi sau người kia thì người đó hẳn phải là người trong bộ lạc, nhưng lúc này sự xôn xao càng lớn vì bọn họ không hề nhớ đến trong bộ lạc có người như vầy.

Ry thì càng chấn động hơn, nó đủ hiểu người kia quan trọng ra sao, nhìn Ichi và Kins xem, hai con vật này có tính tình rất tự cao, chúng có bao giờ chịu thua thiệt ai đâu, chúng chỉ đứng sau lưng mỗi Ain mà thôi.

Nhưng giờ thì sao chúng lại đứng sau một người khác, điều đó chứng tỏ là gì, một người kia mạnh hơn, hai là người đã quen thuộc. Vấn đề một thì Ry có thể hiểu, chứ vấn đề hai thì nó không hiểu.

Vì sao mà nó không biết người đó.

“Không lẽ là nhóm người kia như lời của Zua?”. Càng nghĩ, Ry càng nhăn nhó.

Lúc này, ở chỗ hai người kia, Ain nhìn đối phương rồi hỏi :

“Sao rồi?”

“Không ổn, nhưng vẫn kịp.“

Nói xong, hắn đỡ cơ thể sau lưng ra phía trước cho Ain, nhận lấy thân thể của Zua, Ain run rẩy khi thấy những thứ mà Zua phải chịu đựng, hắn nhìn người kia nghẹn ngào nói :

“Cảm ơn.“

Người kia cũng gật đầu rồi cả hai đi lại chỗ Ry, thấy hai người kia động đậy, cả đám tộc nhân trở nên căng thẳng thủ thế, Ry thì nắm chặt cây rìu trong tay.

Ain bước tới trước mặt các tộc nhân rồi nói :

“Mau chuẩn bị giải độc.“

Dứt lời mấy tộc nhân vội vàng đi tìm trong mấy hành trang mang theo lấy đồ dùng ra, từ vải, thảo dược, nước,....

Mọi thứ chuẩn bị xong, Ain nhẹ nhàng đặt Zua xuống tấm lót da thú, hắn đứng dậy đi ra ngoài, để cho những người có kinh nghiệm làm là tốt nhất.

Mấy tộc nhân nhìn vô số vết thương mà sợ hãi, nhưng bọn họ không có thời gian, nhanh chóng sơ cứu, dù đã làm nhiều lần cho các đồng đội trong những lần đi săn thú.

Nhưng lần này thì lại khác, các vết thương bởi mũi tên họ có thể xử lý được, chỉ là độc dược lần này quá lạ, dùng bao nhiêu thứ thảo dược cũng không được.

Thậm chí càng ngày độc càng mạnh hơn, cắn răng một tộc nhân có vẻ chức vụ cao nhất đứng dậy, đi lại chỗ Ain đang đứng nhìn khó khăn nói :

“Tộc trưởng độc quá mạnh và lạ, không trị được nếu kêu đội trưởng Rin thì có lẽ được, chỉ là quá xa, e là không kịp.“

Ain mở miệng nói : “Ta biết rồi.“

Hắn biết tình hình của Zua như thế nào, hắn rõ hơn ai hết, chỉ là hắn cần thời gian liên lạc với lão Quy để nhờ vả, vì vậy mà Ain mới nhường cho mấy tộc nhân này sơ cứu.

Nhận được cái gật đầu từ lão thì Ain mới bắt đầu được, do khoảng cách từ lão tới đây là vượt qua phạm vi lãnh thổ lão cần ít thời gian để chuẩn bị.

Ain bước lại thế chỗ người kia, hắn nhìn xung quanh các tộc nhân rồi nói :

“Cảnh giới cho ta, nhớ giữ bí mật.“

Nói xong, hắn nhắm mắt. Các tộc nhân thấy vậy liền lui ra sau, nhìn nhau gật đầu, bắt đầu cảnh giới xung quanh.

Xung quanh Ain và Zua bắt đầu trôi nổi trong không trung, thân thể cả hai phát ra những đốm màu li ti, bay xung quanh cả hai, chúng bay xoay quanh rồi tập hợp lại thành một quả cầu lớn.

Quả cầu ấy bắt đầu xâm nhập vào bên trong thân thể của Zua, mồ hôi trên trán Ain bắt đầu hình thành các giọt nhỏ, rồi lớn dần, gương mặt hắn bắt đầu nhăn nhó, đau khổ, vui sướng, tức giận.

Mọi cung bậc cảm xúc mà nhân loại biết đến đều được hiện ra trên gương mặt của Ain, nhưng không có ai thấy được vì bọn họ hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ở bên ngoài thế giới của Ain.

Ichi và Kins nằm nghỉ, mắt Ichi vẫn hướng về phía biển.

Vài phút trước.

Tên mặc đồ đen kia bước lại trước mặt Ry rồi nói :

“Sao, thích thì ra biển.“

Nói xong, hắn đi ra hướng biển bỏ lại các tộc nhân ngơ ngác, Ry nhìn theo bóng lưng kia đầy khó khăn, nó cắn răng rồi mang theo cây rìu chạy đi.

Các tộc nhân còn lại thì không biết phải làm gì, nghe nhóm sơ cứu bảo cảnh giới cho tộc trưởng thì bọn họ nhanh chóng làm việc, nhưng có người muốn theo dõi trận chiến kia.

Họ tò mò xem đội trưởng của mình mạnh mẽ ra sao, từ khi gia nhập tới giờ Ry chưa lần nào tung ra hết sức, họ tò mò xem người kia có gì mà Ry phải run rẩy, họ tò mò chênh lệch sức mạnh giữa họ và hai người kia cỡ nào.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com