Không rõ kết quả thế nào, nhưng sau hơn một giờ, các tộc nhân thấy Ry lủi thủi trở về. Khuôn mặt nó thẫn thờ, thân hình đầy những vết thương lớn nhỏ.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu kết quả trận đấu rồi, một số thành viên chạy lại vội đỡ Ry ngồi rồi chữa vết thương cho nó, ai cũng im lặng không hỏi han về trận đấu kia.
Là những người khao khát sức mạnh nên họ hiểu cảm giác của Ry lúc này, Ry cúi đầu, những người đang băng bó bỗng thấy những giọt nước mắt rơi xuống đất.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn nhau, họ chưa bao giờ thấy đội trưởng của mình khóc bao giờ, cho dù đó là con thú nguy hiểm nhất trước mặt, những vết thương ảnh hưởng tới sinh mạng.
Ry trong mắt họ là một chiến binh không có cảm xúc, nhưng giờ đây nó khóc nức nở như một đứa trẻ, đúng như tuổi của mình. Những uất ức trong trận đấu, niềm tin bị phá vỡ, sự tủi thẹn vì nhận ra sự yếu đuối của bản thân.
Những thành viên trị thương chỉ vỗ vai an ủi Ry. Họ tin rằng sau sự kiện này, thằng nhóc sẽ nhanh chóng vượt qua và trưởng thành hơn. Núi cao còn có núi cao hơn.
Nếu Ain chứng kiến cảnh này, hắn chỉ có thể an ủi:
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.“
Sau đó, hắn để cho thằng nhóc tự mình giải nghĩa, đơn giản hắn lười giải thích cho thằng này.
Sau khi giải tỏa cảm xúc, Ry lau nước mắt rồi hỏi thăm tình hình của Zua. Nhận được tin, nó đi tới chỗ Ain. Khi định bước tới gần Ain, để hỏi thăm rõ ràng hơn thì nó không thể đi tiếp, cứ như có một tấm kính ngăn nó bước vào vậy.
Sờ vào khoảng không trước mắt, Ry cũng chỉ thở dài, cầu mong mọi chuyện tốt hơn, Ry quay đầu ra ngoài cảnh giới cho Ain. Chừng hơn 30 phút sau, Dio mới dẫn những thành viên liên quan đến trận chiến tới chỗ Ain, nhận được thông tin mơ hồ của Ry, Dio nhăn nhó khuôn mặt.
Nó nhanh chóng sắp xếp cho các thành viên làm việc, công việc xuyên đêm được triển khai nhanh chóng, từ dựng lều tạm, nấu ăn, họp chiến thuật.
Đến buổi sáng, các tộc nhân thay phiên nhau canh gác đề phòng bị tập kích, dường như sau sự kiện ngày hôm qua phía kẻ thù đã thận trọng hơn, nhưng đó lại là điều mà Dio cần.
Nó cần thời gian để chuẩn bị, không như Ain, Dio có nhiều hạn chế cần cải thiện, như bố trí lính canh, chỗ nghỉ ngơi, chỗ vệ sinh nhưng không sao Dio còn nhiều thời gian để phát triển.
Và không sự phụ lòng của Ain, chỉ sau vài ngày, thì bộ máy chỉ huy quân sự hình thành, các bộ phận khác cũng được thống nhất, tinh thần của các tộc nhân cũng cải thiện hơn.
Đó là chuyện sau đó, còn hiện tại.
Sau thêm hai ngày làm vật dẫn, Ain cũng hoàn tất. Hắn cùng thân thể Zua nhẹ nhàng rơi xuống đất. Bức tường tinh thần vỡ tan, khiến những tộc nhân xung quanh chú ý
Thấy tộc trưởng hiện ra đầy sự mệt mỏi trên mặt, bọn họ vội vàng đi báo cho Dio, nhận tin Dio tức tốc đi qua, những người thân thiết với Ain cũng nhanh chóng tụ họp lại.
Dio đỡ Ain dậy, lúc này hắn đang nằm xụi lơ vì mệt, nó ngập ngừng hỏi :
“Sao rồi Ain?”
“Khoảng vài phút nữa, còn lại do nó muốn tỉnh dậy hay không mà thôi.“
Ain khó khăn trả lời, nghe câu nói này thì mấy đứa như Ry, Pu, Ska vội hò hét, để mong Zua nghe thấy mà quay về, những người xung quanh cũng bị cuốn theo.
Tiếng cổ vũ, hò hét, năn nỉ làm cho một góc trời rộn ràng, Dio nhìn thân thể của Zua có chút động đậy mà kích động nói :
“Ain, nhìn kia có phải nó vừa cử động không?”
“Uhm tao thấy rồi.“
Ain mệt mỏi trả lời, hắn muốn đi ngủ a, hắn muốn yên tĩnh nhưng cơ thể đã suy nhược đến mức không thể đi lại được, hắn còn bị Dio vịn chắc không thể cử động.
“Phiền chết mất.“
Ain vừa ngẫm nghĩ, vừa quan sát đám tộc nhân ở bên, tiếng ồn ào mỗi lần thấy Zua cử động, làm cho Ain cảm thấy hai tai của mình tới giới hạn, mà Dio còn nhấc cơ thể hắn lên để nghe cho rõ nữa.
Mãi một lúc sau, thì Zua mở mắt ra, mọi người mới vỡ òa cảm xúc, rồi khung cảnh đó được khắc ghi suốt cả lịch sử bộ lạc Lạc Việt, Ain mỉm cười nhìn Zua rồi ra dấu cho Dio.
Hiểu ý, Dio đưa Ain vào trong lều nghỉ ngơi, trước khi nhắm mắt, hắn cũng nói ra cho Dio những thứ xảy ra, đương nhiên là những thứ được hắn sắp xếp.
Chuyện gì cần thì nói, không cần thì bỏ qua, chỗ nào cần nói dối thì nói, hắn nói xong thì nhắm mắt ngủ li bì, ba ngày là giới hạn của hắn, chỉ cần thêm vài giờ nữa thì có lẽ bộ lạc này mất đi một tộc trưởng rồi.
Nhìn Ain nhắm mắt ngủ ngon, Dio siết chặt hai tay, một lần nữa Ain lại đánh cược tính mạng mình, mà nó lại không giúp ích được gì, bước ra ngoài lều, Dio ra lệnh nghiêm.
Xung quanh lều của Ain được canh gác cẩn thận, những người ra vô chăm sóc cơ thể Ain được kiểm tra kỹ càng, thức ăn được thử độc nghiêm ngặt, vì đây là thời điểm nhạy cảm.
Nên mọi người hiểu việc làm của Ain, họ nghiêm túc chấp hành, không ai muốn mình là kẻ tình nghi sát hại tộc trưởng, chỉ có kẻ có âm mưu mới giật mình, còn những người họ ngay thẳng làm gì sợ việc này.
Suốt hơn một tuần Ain nằm ngủ, bên ngoài đã diễn ra nhiều chuyện, như việc kế hoạch đốt rừng diễn ra thành công, kết quả tiêu diệt được hơn trăm tên kẻ thù.
Loài côn trùng lạ cũng được nhóm trị liệu kiểm tra, nghiên cứu kỹ lưỡng, xác của kẻ thù thì được những con thú xung quanh, ăn uống không còn một mảnh xương.
Đơn giản vì đốt đi lãnh thổ sinh sống của chúng, may mắn chạy đi được thì sống, nhưng cái khó là nguồn lương thực của chúng không còn, lúc này mùi thịt người nướng thơm bay tỏa ra khắp khu rừng.
Cộng với mùi máu nồng nặc, đã thu hút tới những con vật còn sống sót, nhóm người Dio nhìn hiện trường không có một cảm xúc gì đặc biệt, kẻ thù thì nên như thế.
Đổi lại, nhóm tộc nhân của Ain cũng thu lại không ít, thịt động vật nướng thơm ngon ngay trong vài tiếng sau khi đốt rừng, có một số kẻ chạy thoát, một số bị tiêu diệt khi chạy ra đám cháy.
Số còn lại thì một bị nướng chín, hai là chạy ra chỗ đồng trống giữa khu rừng, nơi có vô số cái bẫy mà nhóm xây dựng làm ra, nhìn thảm cảnh của mình làm ra, có nhiều người tâm lý yếu đuối mà nôn mửa tại chỗ.
…
Nhìn về quá khứ, khi mà lần đầu làm việc này, Dio còn làm thoái hóa hơn, loại bẫy mà khiến cho một nước hùng mạnh nhất còn thất bại ở đất nước làm ra thì đủ hiểu nó ám ảnh với những người họ lớn đến cỡ nào.
Những tộc nhân cũ bộ lạc Tê Giác không có tham gia trận chiến, họ chỉ biết sơ, nay chứng kiến thì đã hiểu vì sao mà bộ lạc mình thất bại, tâm lý luôn là điểm yếu của nhân loại.
Chỉ có ai vượt qua thì mới vững vàng trước sự khắc nghiệt của thời đại, đặc biệt ở thời đại nguyên thủy này càng phổ biến hơn, một cú sấm sét làm cho con người thờ phụng thành phần, những người lợi dụng tâm linh được nâng đỡ làm Vu.
Nhưng điều đó có sai không ? Không, họ không sai, họ có quyền quyết định để sinh tồn, họ chấp nhận những thứ huyền hoặc để có thể trấn an tâm lý của mình.
Khi đã có tâm lý vững vàng thì họ nâng tầm nó lên thành niềm tin, lý tưởng, nhưng rồi sao, họ đâu có chống lại trước sự giận dữ của thiên nhiên.
Kể cả khi phát triển, mọi thứ từng được xưng tụng là thần thánh được giải thích bằng khoa học, nhưng rồi nhân loại cũng chỉ tìm cách giảm tải thiệt hại trước mẹ thiên nhiên chứ không làm gì được hơn.
Không có gì chống lại mẹ thiên nhiên, chỉ có nhân loại lợi dụng thiên nhiên để đạt mục đích, và Ain đã làm nó, hắn lợi dụng mọi nguồn của thiên nhiên để khủng bố tinh thần kẻ thù.
Hắn cũng muốn dịp đó để nhắc nhở tộc nhân mình, đừng để bị thiên nhiên làm lu mờ sự nguy hiểm của mình, đừng để một lúc nào đó bọn họ bị thiên nhiên trả thù thì không có gì giúp được.
Bài học vẫn còn đó, Ichi - một con sói với khả năng nhạy bén tốt, bản năng sinh tồn tuyệt đỉnh, trí thông minh cao vẫn bị một vũng đầm lầy lặng lẽ nằm đó, để rồi khi lơ là nó bị vũng đầm lầy nuốt chửng mà không thể phản kháng.
…
Ain sau khi ngồi nhận một đống báo cáo thì đau hết cả đầu.
“Uhm, thiếu thực phẩm cần thêm. Duyệt.“
Ain nhìn tờ báo cáo rồi lấy ấn chim Lạc đóng xuống, sau đó hắn để tờ giấy sang một bên.
“Thiếu chỗ giải trí. Giải tỏa tinh thần à? Gọi mấy lão già kia qua vậy. Duyệt.“
Ain đọc thêm một tờ báo cáo rồi ngẫm nghĩ, sau đó thì dùng ấn chím Lạc đóng dấu.
“Cần thêm thảo dược. Duyệt.”
…
“Cần áo giáp. Duyệt.”
….
“Cần phụ nữ. Không duyệt.“
Ain nhìn tờ báo cáo mà tức tối lẩm bẩm :
“Hừ, nghĩ sao vậy, tộc trưởng như ta còn phải bận chiến đấu mà đòi phụ nữ, rồi cứ chú tâm không sao mà chiến đấu.“
Nói xong hắn mới nói ra ngoài lều :
“Dio vào đây.”
Từ bên ngoài cửa lều, bóng dáng của Dio bước vào, nó có chút khó hiểu khi nghe giọng nói bực tức của Ain.
Bước vào rồi nó mới hối hận, chuyện gì là lỗi của nó, do không có lệnh của Ain nên nó không quyết định hết mọi việc được, nên mới để lại cho Ain duyệt.
Rồi nó phải ngồi nghe, gì mà thiết quân luật, những thứ cấm của đội quân,…nhưng Dio cũng ráng ghi nhớ và nhờ Ain giải đáp những thứ chưa hiểu. Nó hiểu đây là Ain giúp đỡ bộ lạc, chỉ mới hơn một tuần mà nó đã thấy những thứ chưa ổn của đội quân bộ lạc rồi.
Mà Dio thì chưa đủ kinh nghiệm để giải quyết, Ain cũng trao đổi với Dio về sự kiện kia, hắn đề cao kế hoạch đó nhưng cũng trách móc vài chỗ chưa đủ tốt.
Cả hai trao đổi xong, thì Ain bước ra ngoài hít thở không khí, đáng lẽ hắn còn muốn ngủ nhưng nghĩ tới bộ lạc nên tỉnh dậy giải quyết, sau thời gian dài nằm lười, Ain bắt đầu nhớ không khí trong lành.
Nhưng ở đây chỉ có sặc mùi không khí chiến tranh, Ain bắt đầu đi xuống tìm Zua, dò hỏi về báo cáo của kẻ thù. Zua vẫn như mọi khi nhưng Ain thấy nó đã thay đổi, mọi thứ báo cáo đã chi tiết hơn.
Vẫn là giọng nói trầm giờ đây có thêm một chút trưởng thành, mà hình như có gì đó sai sai ở lúc này, Ain cảm nhận được một mùi tình yêu ở đâu đó.
Hắn nhìn vào mắt Zua rồi bâng quơ hỏi :
“Thích ai rồi sao?”
Như chạm vào tim đen, Zua giật mình, nhìn quanh, rồi hỏi nhỏ:
“Sao mày biết?“
Ain nghe vậy thì cười ha hả, làm cho Zua đỏ mặt, Ain bước ra ngoài, trước khi bước cửa, hắn quay đầu lại nói nhỏ :
“Đoán thôi.“
Rồi Ain biến mất, để lại Zua ôm mặt không tin, nó vẫn lẩm bẩm :