Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 116: Chương 116 : Sân Khấu Của Người Khác (3)



Cuộc chiến lần này khốc liệt hơn những gì tộc nhân bộ lạc Lạc Việt tưởng tượng. Kẻ thù đông gấp đôi, tạo nên áp lực khổng lồ lên mỗi chiến binh.

Chỉ cần một người gục ngã, áp lực ấy lập tức đè nặng lên những người kế bên. Vì vậy, đội hình chiến đấu của bộ lạc Ain vô cùng cẩn trọng, nhưng dù vậy, Ain vẫn nhìn thấy sự bất lực trong thế trận.

Mặc dù sở hữu hơn bốn mươi kỵ binh tê giác, họ vẫn không thể tạo ra ưu thế rõ rệt. Chính Ain cũng đang phải gồng mình trước áp lực, bởi hắn đang đối đầu với hơn chục tên địch.

Hết kẻ này lại đến kẻ khác xông vào, khiến hắn không có lấy một giây ngơi nghỉ. Ain thủ thế, hơi thở nặng nhọc. Hắn cảm nhận rõ ràng rằng bản thân đã lười tập luyện quá lâu rồi.

Những kẻ bao vây hắn cũng chẳng dám lao vào. Dưới chân họ, hơn chục cái xác đã chất đống. Chúng hiểu rằng tên này không phải kẻ dễ bắt nạt. Ain linh hoạt như một con lươn, trơn tuột khỏi những đòn tấn công, và chỉ cần sơ hở trong chớp mắt, cái chết sẽ ập đến.

Ain cảm ơn lũ địch, vì chúng đã cho hắn vài giây quý giá để hồi phục. Chỉ chừng đó đã là quá đủ. Hắn đưa tay giật phăng chiếc mũ xương, quăng sang một bên, rồi tháo luôn bộ giáp sắt.

"Rầm!"

Bộ giáp rơi xuống đất phát ra âm thanh nặng nề. Đám kẻ địch nín thở. Chúng không thể tin nổi – tên này vừa chiến đấu trong bộ giáp nặng như vậy mà vẫn giết sạch đồng đội bọn chúng. Vậy nếu hắn nhẹ hơn thì sao?

Không ai kịp trả lời câu hỏi đó, vì Ain đã lao vào. Hắn như một con báo đốm săn mồi, mỗi đòn ra tay đều trí mạng. Một cú đá cao khiến một tên bay lên trời, chưa kịp chạm đất thì hai tên khác đã bị đập đầu vào nhau mà chết. Kẻ bị đá rơi xuống, cổ gãy, chết ngay lập tức.

Cùng lúc đó, Ain vung Thuận Thiên Kiếm, chém bay đầu một tên nữa. Chỉ trong vài giây, bốn mạng người đã mất. Những kẻ còn lại hoảng loạn, chưa kịp định thần đã lại mất thêm một tên nữa.

Ain vừa đâm xuyên bụng một kẻ, vừa xoay người dùng cán kiếm giáng thẳng vào mặt tên đang lao đến. Hắn cong người ra sau, mắt trợn trừng vì đau đớn, rồi lãnh trọn một cú giật chỏ vào thái dương. Một kẻ khác lại ngã xuống, gương mặt méo mó trong cơn đau quằn quại.

Ain không dừng lại. Hắn lạng lách giữa những đòn tấn công, cắt ngang, chém dọc, hạ từng kẻ một. Một phút trôi qua, mười kẻ địch đã gục xuống. Những tên sống sót nhìn thảm cảnh mà tâm trí sụp đổ, vứt vũ khí bỏ chạy.

Ain lắc đầu. Nếu trong đội quân của hắn có kẻ như vậy, chắc chắn đã bị xử tội từ lâu. Không chần chừ thêm, hắn đảo mắt tìm kiếm đồng đội, rồi lao đi hỗ trợ tộc nhân.



Ở một góc chiến trường, Mit vừa thoát khỏi trận chiến với ba tên địch. Hắn thở hổn hển, dù đã quen với những cuộc săn nguy hiểm, nhưng đối đầu với con người lại khác. Áp lực quá lớn.

Mit nhanh chóng nhận ra một điều đáng sợ: "Bộ lạc này sao có thể đào tạo ra những chiến binh mạnh như bộ lạc mình? Mình cứ tưởng chỉ có tộc trưởng mới làm được điều đó."

Suy nghĩ ấy không sai. Khắp chiến trường, kẻ địch đều đạt mức chiến sĩ hai đầu, mạnh hơn mức trung bình của tộc nhân Lạc Việt. Không chỉ vậy, số lượng chúng lại gấp đôi.

Nếu không phải nhờ những chiến binh áp đảo như Ain, Pu, Dio, Ry, và Zua, bộ lạc Lạc Việt đã bị nghiền nát từ lâu.

Gạt bỏ dòng suy nghĩ, Mit lại lao vào trận chiến. Trước mặt hắn, ba bốn tên địch nữa đã lao đến. Chiến tranh không cho phép hắn nghỉ ngơi.



Ở một nơi khác, Pu đối mặt với một nhóm kẻ thù. Chúng bực bội trước gương mặt vô cảm của hắn. Không đau đớn, không mệt mỏi, không hưng phấn, không một dấu hiệu cảm xúc. Điều đó khiến chúng không thể đọc được hắn.

Xung quanh Pu, hơn ba mươi xác chết nằm la liệt. Nếu Ain là một kẻ săn mồi dứt khoát, thì Pu lại là một cỗ máy chiến đấu không biết mệt mỏi. Hắn liên tục vung giáo, từng đòn chính xác, từng nhát đâm gọn gàng. Mỗi một kẻ ngã xuống, Pu lại tiến thêm một bước, không ngừng nghỉ.

Khi tên cuối cùng đổ gục, Pu mới thở ra một hơi, dựng cây giáo lên cao. Nhưng hắn không dừng lại lâu. Nhìn khắp chiến trường, hắn biết vẫn còn nhiều đồng đội cần giúp đỡ. Lại xách giáo, Pu lao về phía những kẻ địch khác.



Xa xa, Ry đang bị Dio ghìm chặt. Mặt hắn đầy máu, hai mắt đỏ rực, răng nghiến ken két. Dio siết chặt cổ và bụng hắn, chân quặp chặt lấy chân hắn, cố gắng hạ gục Ry trước khi cơn điên của hắn gây ra thảm họa.

Những kẻ địch xung quanh hoảng sợ cực độ. Trận chiến này đã cho chúng thấy quá nhiều cơn ác mộng, nhưng không gì đáng sợ bằng cảnh Ry lên cơn.

Ry mắc một chứng bệnh kỳ lạ: mỗi khi bị thương ở bụng, hắn mất kiểm soát, trở thành một con quái vật giết chóc. Năm xưa, chính cơn điên này đã dẫn đến cuộc thảm sát trong khu rừng núi lửa. Khi lên cơn, hắn không phân biệt địch ta, tàn sát mọi thứ trong tầm mắt.

Dio hiểu điều đó, và đó là lý do hắn luôn theo sát Ry. Chỉ có hắn và Ain mới có thể cản được Ry khi cậu ta phát điên. Nhưng Ain đang bận chiến đấu, nên Dio phải tự mình khống chế Ry.

Sau một lúc vật lộn, Dio cuối cùng cũng siết chặt đủ mạnh để Ry bất tỉnh. Hắn buông tay, thở hổn hển, nhìn xuống dấu răng sâu hoắm trên tay mình mà cười khổ. Mỗi lần Ry lên cơn, hắn đều là người phải dập tắt nó.

Dio cười khổ, nó luôn như vậy, Ry mỗi lần lên cơn, Dio lại phải lên ngăn cản nó, vì ai dám xông tới khi gặp cảnh, bụng Ry thì chảy máu, mà nó như một con quái vật không biết đau đớn mà xông tới tấn công điên cuồng.

Cái điên hơn là Ry không chỉ tấn công bằng vũ khí cơ thể, mà nó cầm hẳn rìu tấn công, đáng sợ là ở chỗ đó, ở trạng thái điên đó thì nó lại thành thạo sử dụng rìu đến mức quái thai.

Chỉ mới hơn mấy phút trước, Ry chả hiểu sao bị một tên đâm lao trúng vào bụng, hắn còn đang vui mừng khi ngăn cản được tên điên này, Ry gây ra tâm lý cho bọn họ trong mấy phút vừa rồi.

Nhưng rồi cơn ác mộng thật sự mới tới, Ry như hóa điên, nó lao vào bất chấp cây lao đang ở trên người, nó cứ dùng tay đấm vào mặt tên kia, đấm mạnh và nhanh đến mức mà mấy tên địch khác sực tỉnh thì tên xui xẻo kia đã ‘đăng xuất’.

Để rồi kết thúc là khung cảnh, bọn họ chưa bao giờ thấy trong đời, một tích tắc, Ry buông tay khỏi cơ thể, nhưng Ry đã lấy cây rìu bổ dọc rồi chẻ ngang, khi thân thể kia ngã xuống là bốn mảnh, máu văng tung tóe.

Ry ngước mặt lên, hai mắt nó nhìn xồng xộc vào đám người, những tên kẻ thù như cảm nhận được bản năng sinh tồn mà bỏ chạy, chỉ là bọn họ có thể nhanh hơn Ry ở bình thường thôi.

Trong thoáng chốc, Ry đã bắt kịp một tên, nó đá vào bắp chân, khiến tên kia loạng choạng, đau đớn tên kia quay đầu lại, đó là thứ làm được trong giây lát.

Ry lại đuổi theo mục tiêu tiếp theo, để lại cái xác, đầu bị bổ vào hai, những dịch trắng chảy ra, mấy tên kia chạy sao mà nhắm vào chỗ Dio đang hỗ trợ các thành viên Chấp pháp.

Nhận ra việc lạ, Dio vội nheo mắt nhìn rồi hoảng sợ la lớn :

“Chạy, Ry lên cơn.”

Ngay lập tức, mấy thành viên Chấp pháp liền bỏ lại kẻ thù mà chạy trốn, hành động này của mấy người họ làm cho những tên địch bất ngờ, khi thấy Ry đang đuổi đánh các đồng tộc thì đám kẻ thù vội bay vào giúp đỡ.

Chỉ là khiến Ry chật vật thêm giây lát, đến khi Ry mãi đánh đám kia, Dio đã luồn ra sau lưng nó, tên cuối cùng vừa ngã xuống thì Dio đã hành động chớp nhoáng.

Vì vậy mới có cảnh trên, Dio sau khi làm xong việc khống chế Ry thì xung quanh hai người, mấy tên địch nhận ra tình hình liền muốn tấn công, chỉ là mấy thành viên chấp pháp nào dễ cho đám kia xông qua.

Vòng bảo vệ ngày càng lớn, khi mấy thành viên chủ chốt giải quyết xong khu vực của mình, mấy thành viên có kỹ năng trị thương vội vàng lao vào cầm máu cho hai đội trưởng.

Khi Ry được đưa đi nghỉ ngơi, Dio để lại vài người trông coi, còn hắn lại lao vào chiến trường. Trận chiến vẫn chưa kết thúc.



Một nơi khác.

Rok - một thợ rèn 45 tuổi - là đội trưởng nhóm chế tác, nhưng lại là người đầu tiên xông vào trận chiến khi mọi người vẫn còn đang cân nhắc giữa chiến hay không.

Trên chiến trường, anh ta cầm theo một đôi búa tạ khổng lồ, thứ vũ khí thường chỉ thấy trong lò rèn, nhưng đối với Rok, đây là thứ anh thành thạo nhất. Và thực tế đã chứng minh anh đúng.

Những kẻ địch đối đầu với Rok đều có chung một kiểu chết: bị búa sắt táng thẳng vào người, vỡ nát ngay tại chỗ. Sức mạnh của anh vượt xa tưởng tượng, mỗi cú vung búa tạo ra âm thanh “vút, vút” đầy uy lực, đủ để khiến đối thủ khiếp sợ.

Khả năng chịu nhiệt vốn đã là bản năng của Rok sau nhiều năm rèn sắt, nhưng khi lao vào chiến trường, anh mới thật sự có cơ hội “quậy” hết mình. Kẻ địch trước mặt chỉ dám bao vây, tìm cách hạn chế không gian di chuyển của anh, nhưng chẳng ai đủ gan dạ để trực tiếp đối đầu. Phòng thủ không xong, tấn công không nổi, nhất là khi Rok khoác trên mình một bộ giáp sắt nặng nề.

Từ xa, Ain quan sát và thoáng giật mình. Nếu không phải nhờ liên kết linh hồn giữa các tộc nhân, hắn đã tưởng mình đang nhìn thấy một hiệp sĩ sắt nguyên khối, lại còn bụng phệ, không chừa lấy một khe hở nào.

Sau khi nghe tin một chiến binh cầm khiên bị lao đâm xuyên cổ, Rok lập tức đi tìm Mih, yêu cầu chế tác thêm một lớp giáp bảo vệ cổ. Vì quá lo lắng, anh ta thậm chí làm việc xuyên đêm, nhưng sáng hôm sau vẫn hành quân như thể không có chuyện gì.

Giờ đây, Rok thực sự hóa thành một con trâu sắt bất khả xâm phạm trên chiến trường. Chỉ là, càng chiến đấu lâu, anh càng cảm nhận được cái nóng hầm hập từ bộ giáp.

Nếu một thợ rèn dạn dày như Rok còn thấy khó chịu, thì cũng dễ hiểu vì sao Ain lại chọn vứt bỏ áo giáp giữa trận chiến. Giữa việc an toàn mà nóng đến phát điên hay mạo hiểm để có thể chiến đấu thoải mái, Ain không cần suy nghĩ nhiều để chọn phương án thứ hai.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com