Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 117: Chương 117 : Sân Khấu Của Người Khác (4)



Trở lại với Ain, hắn nhìn chiến trường dường như đã hạ màn mà nhăn nhó khuôn mặt. Dù đã thắng thế, nhưng số người bị thương không những không giảm đi mà còn tăng lên do kẻ thù chống trả quyết liệt.

Ain quay đầu lại với các tộc nhân, nói to:

“Dốc hết sức đi các chàng trai, chúng ta đánh đến khi chúng tan biến hoàn toàn.”

Lời hô hào của Ain khiến những tên kẻ thù còn sống gặp phải khó khăn cực điểm, bọn họ cũng chống trả ngày càng hung hãn hơn, để rồi trụ thêm được 20 phút.

Tên kẻ thù cuối cùng ngã xuống cũng là lúc trận chiến kéo dài gần một giờ kết thúc. Các tộc nhân bộ lạc Lạc Việt mệt mỏi ngã xuống nghỉ ngơi. Ain đi khắp nơi gặp từng tộc nhân khích lệ, vỗ vai an ủi bọn họ.

Các đội trưởng bắt đầu kiểm tra vết thương của các thành viên, sau đó báo cáo cho Ain. Hắn nghe xong chỉ thở dài: 38 người bị thương, 9 người chết, 57 người gần như không thể chiến đấu tiếp.

Với số người này thì coi như một phần năm tộc nhân đã rời khỏi chiến trường, càng làm áp lực lên những người còn lại càng cao. Ain hiểu đối phương còn chưa tung hết lực lượng.

Số quân này chỉ là một phần tộc nhân của họ, nhưng khiến Ain thắc mắc là tại sao không có một tên nào chỉ huy đám quân này. Cả hai trận rồi nhưng Ain vẫn chưa thăm dò được độ sâu của đối phương.

Một tên nổi bật cũng không có thì làm sao Ain có thể đánh giá chất lượng của kẻ thù. Ai mà biết khi tổng tấn công thì lòi đâu ra hơn 100 tên giống hắn thì sao?

Dù có cho thêm bộ lạc hắn 2000 tộc nhân có sức chiến đấu như Rok cũng không chống nổi. Ain nhìn toàn quân, may là sĩ khí vẫn còn khá cao, rồi hắn nhìn vào Ry và lắc đầu chán nản.

Chưa gì một chiến tướng của hắn đã không thể tiếp tục chiến đấu. Sau hơn 15 phút tranh thủ nghỉ ngơi, Ain cho một nhóm nhỏ tộc nhân ở lại bảo vệ những người bị thương.

Từ chỗ này tới trung tâm bộ lạc kia chỉ có vài cây số, nhưng tới giờ vẫn không có ai tới trợ giúp hay liên lạc. Ain cắn răng rồi hô to:

“Cố gắng lên anh em, bộ lạc của chúng đã ở trước mắt, chỉ cần ta quyết tâm thì mọi chuyện sẽ thành công.”

Các tộc nhân hưởng ứng hô to: “Quyết tâm!”

Duy chỉ có Dio nhận ra sự ngập ngừng trong lời nói của Ain, nhưng nó cũng im lặng vì cả bộ lạc đã đâm lao đành phải theo lao. Nó cũng nhận ra tình hình trong trận chiến.

Cả hai im lặng nhìn đám tộc nhân hò hét, vội vàng chuẩn bị trang bị rồi tiếp tục hành quân về những ngôi nhà lấp ló ở xa. Dio nhìn đám tộc nhân ở lại để bảo vệ những người bị thương.

Trong đám người kia có Ry nằm đó. Dio chỉ thở dài. Tổn thất lần này lớn không lớn, mà nhỏ cũng không nhỏ. Nó sắp tới phải dốc hết sức để đỡ phần nào cho bộ lạc.

Chỉ hơn 20 phút, đoàn quân đã bước vào phạm vi của bộ lạc kia. Từ trong những lều gỗ, ào ạt xuất hiện những quái nhân màu đen, hùng hổ xông tới. Ain nhìn thấy thì nhíu mày rồi nói:

“Phóng tên độc, phóng lửa đốt lều.”

Như lần trước, nhóm cung thủ lần nữa phóng tên lửa bay ngập một vùng, lao vun vút xuống những lều gỗ. Còn tên độc phải chuẩn bị lâu hơn vì độc tố của nó quá mạnh, sơ xuất là phải cắt bỏ chỗ tiếp xúc với độc.

Hai bên chỉ còn cách nhau hơn trăm mét thì loạt tên độc vừa kịp bay tới. Những kẻ trúng tên ngay lập tức la hét vì độc ngấm tức khắc. Độc tố ăn mòn chỗ tiếp xúc mà mắt thường nhìn thấy rõ tốc độ ăn mòn.

Nhưng Ain vẫn chưa hết lo, vì những kẻ ngã xuống chết vì độc ăn mòn kia rất lạ, dường như bọn họ không phải là nhân loại.

Còn chưa hết lo thì trên bầu trời lại hiện ra vô số đám mây đen, Ain càng nhăn nhó, hắn lấy ra cái còi sắt, thổi vào một hơi : “Huýt!”

Ngay lức tức, trong một căn lều to xông ra một lão già, lão nhìn bầu trời rồi nhìn về phía Ain, hắn cảm nhận lão nhìn mình, hắn cũng quan sát lại rồi lẩm bẩm :

“Vu thuật.”

Ain cầm thanh Thuận Thiên Kiếm lên thủ thế vì nhóm kẻ thù kia đã xông tới nơi, dù bọn chúng đang bị độc dịch ăn mòn nhưng cũng không cản sự điên cuồng của chúng, thậm chí ngay khi va chạm vào đoàn quân của Ain.

Chúng dùng chỗ độc ăn mòn mà cố day vào các tộc nhân của hắn, các đội trưởng nhìn vậy liền tiêu diệt chúng, chỉ là số lượng khủng bố như thế làm cho bọn họ bất lực.

Trong chốc lát, đoàn quân của Ain thiệt hại không ít, không ai ngờ bọn điên kia dám đánh đổi mạng của mình để gây sát thương cho kẻ thù, nếu là Ain cũng không dám cho linh mình dùng cách này.

Điều này là thứ nướng quân nhanh nhất, hắn không có điên cỡ đó, thiệt hại bên nào cao hơn là rõ, đã có từng một tên chỉ huy cho quân ào ạt tấn công trước một lô cốt có súng máy, kết quả là ai cũng biết, hắn không muốn lưu danh sử sách như tên kia.

Ain nghiến răng, tập trung vào lão già vu thuật trước mặt. Hắn cảm nhận được một luồng khí lạnh tỏa ra từ người lão, từng dòng khói đen mờ nhạt lượn lờ xung quanh.

"Tất cả cẩn thận! Vu thuật không phải trò đùa!" Ain hét lớn, lùi lại một bước, mắt không rời khỏi đối thủ.

Lão già cười khà khà, giơ cao cây trượng gỗ, miệng lẩm nhẩm những câu chú ngữ kỳ lạ. Bỗng nhiên, những thi thể đã ngã xuống bắt đầu run rẩy. Ain trừng mắt, nhận ra điều gì đang xảy ra.

"Chết tiệt! Hắn đang triệu hồi xác sống!"

Cuộc chiến lần này còn ác liệt hơn tất cả những gì Ain từng đối mặt. Hơn 3000 kẻ địch tràn ngập chiến trường như một cơn sóng thần đen kịt, trong khi tộc Lạc Việt chỉ còn vỏn vẹn 400 người. Máu loang lổ trên nền đất, những tiếng gào thét, tiếng kim loại va chạm, mùi thịt cháy khét lẹt trộn lẫn trong cơn gió dữ dội.

Rok, một khối sắt bất bại, lúc này cũng đã đổ máu. Dio chiến đấu với hơn 40 tên cùng lúc, nắm đấm hắn vung lên liên tục vì cây giáo đã gãy. Mỗi cú đấm vang lên như sấm động, xương vỡ vụn, kẻ thù ngã gục từng tên một. Nhưng chính hắn cũng đã kiệt sức, hơi thở rời rạc, thân thể đầy thương tích.

Pu, thằng nhóc thông minh và bình tĩnh nhất, giờ đây như một con thú điên cuồng. Mỗi cú đâm, mỗi nhát chém đều sắc bén và lạnh lẽo, nhưng Ain nhận ra điều đáng sợ hơn – Pu không phải lúc nào cũng bình tĩnh, nó chỉ chưa bao giờ bộc lộ cơn cuồng nộ này.

Giờ đây, nó không còn kiểm soát bản thân, một hình ảnh phản chiếu của Ry ngày trước. Nhưng khác với Ry, Pu vẫn biết khi nào nên tiến, khi nào nên lùi. Đổi lại, trên người nó đầy rẫy những vết thương.

Ain nghiến răng, ánh mắt lướt nhanh qua chiến trường. Những người anh em của hắn đang quằn quại chiến đấu, đổ máu và gục ngã. Trong khi đó, lão già cầm đầu kẻ địch đứng bên kia, nhếch môi cười đầy khinh bỉ.

Hắn chờ đợi. Hắn chờ một điều gì đó sẽ thay đổi cục diện. Nhưng Ain cũng đang chờ – một điều mà kẻ thù không thể ngờ tới.

Đột nhiên, từ phía biển, một nhóm chiến binh lao tới như những cơn sóng dữ. Dẫn đầu là Garu, đôi mắt hắn bùng cháy sự phẫn nộ. Hắn vừa thoát khỏi khu rừng nước mặn, chứng kiến cảnh bộ lạc mình bị tàn sát, liền hét lên:

"PHÓNG LAO!"

Hơn hai chục mũi lao lao vút qua không trung, cắt gió như lưỡi hái tử thần. Lão già giật mình lách mình né tránh, nhưng những tên thân tín của lão không may mắn như vậy. Những tiếng hét đau đớn vang lên khi mũi lao xuyên thủng cơ thể chúng. Nhưng đó chưa phải tất cả.

"THU DÂY!" Garu lại hét.

Những sợi dây thừng nối với lao được giật mạnh, xé toạc thịt kẻ địch, kéo lê chúng lại gần để nhận lấy nhát dao kết liễu. Cơn đau tột cùng khiến bọn chúng không thể bình tĩnh mà cắt dây thoát thân. Tiếng gào thét trở nên hỗn loạn.

Lão già nghiến răng, nhưng trước khi hắn kịp phản công, từ hướng bắc, một nhóm người khác lại xuất hiện. Đứng đầu là Tel – người chưa từng tham chiến trong hai trận đánh trước đó.

Hắn không phải là kẻ nhút nhát, mà là kẻ tính toán. Ain đã trao quyền quyết định trận chiến cho hắn.

Chỉ là tính của Tel dám chắc khả năng chiến thắng mới dám quyết định. Tel không phải là người làm ẩu tả như mọi người tưởng tượng, mà hắn càng là người tính toán mọi thứ, tính đến mức có tỉ lệ bị thương là bao nhiêu.

Mỗi lần đi săn, nhóm của Tel là nhóm săn thú dữ khá ít nhưng tỉ lệ thương vong và số lượng thịt lại là tốt nhất các nhóm đi săn, chính vì điều này Ain đánh cược.

Và khi hắn xuất hiện, điều đó có nghĩa là cơ hội chiến thắng đã đến.

Nhưng chưa kịp để ai phản ứng, một bóng đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện ngay trên đầu lão già.

"RẦM!"

Mặt đất rung chuyển dữ dội, hàng loạt binh sĩ ngã nhào. Một tiếng gầm to vang lên:

"QUÁ ĐÃ, NHÓC CON!"

Bóng đen đó là cháu của lão Quy, nhưng làm sao hắn xuất hiện giữa không trung? Ain nhìn sang hai bóng đen khác đang đứng bên cạnh mình, chúng vừa phàn nàn:

"Tộc trưởng ơi, lưng của tôi sắp gãy rồi nè!"

"Bớt than đi, làm việc thôi." Ain lạnh lùng ra lệnh.

Hắn lao thẳng về phía kẻ địch, tận dụng thời điểm bọn chúng vẫn còn chưa kịp đứng vững.

Nhưng ngay lúc đó, một thứ áp lực kinh hoàng phủ trùm cả chiến trường. Không khí như đông cứng lại, một thứ gì đó vô hình nhưng khủng khiếp tràn qua từng chiến binh.

"THẦN LỰC?!"

Ain rùng mình. Trước mặt hắn, những tên đã chết bỗng nhiên cử động. Hai mắt chúng đỏ rực, tay chân lờ đờ nhưng lại có một sức mạnh không tưởng. Một cơn ác mộng mà Ain từng đối mặt – zombie.

Mà hắn lại cực kỳ ghét zombie, Ain liền chém mọi con zombie trên đường đi, mà hai bóng đen kia cũng không ở không, chúng lao đầu vào chiến đấu.

"CHẾT TIỆT!" Ain gầm lên, lưỡi kiếm của hắn sáng rực khi chém xuyên qua những cái xác sống, nhưng chúng cứ tiếp tục đứng dậy.

Trên bầu trời, đối diện với bóng đen khổng lồ, một con ruồi cổ đại khổng lồ đang giương cánh. Giọng nó vang lên như sấm rền:

"KHÔNG CÓ THẦN LỰC MÀ DÁM NGHÊNH NGANG TRƯỚC MẶT TA? NGƯƠI TỚI SỐ RỒI!"

Làn khói đen cuộn tròn quanh cái đầu khổng lồ của nó. Ở dưới, các tộc nhân hoảng hốt, nhưng khi họ nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Ain, họ không còn sợ hãi nữa.

Dio, người đầy máu, lao về phía trước, hét lớn:

"XÔNG LÊN! TRẢ THÙ CHO NHỮNG ANH EM NGÃ XUỐNG!"

"GIẾT!" Ain hét theo, Vu lực trong giọng nói của hắn làm sĩ khí toàn quân dâng cao ngút trời.

Hai bên lại một lần nữa lao vào nhau. Tiếng chém giết lại vang lên, nhưng lần này, không còn ai nghĩ về sự sống hay cái chết – chỉ còn chiến đấu, chỉ còn hủy diệt.

Mặt đất nhuộm đỏ. Chiến tranh thật sự bắt đầu.

(nếu độc giả thắc mắc ở chỗ thây ma, theo như cốt truyện thì thây ma là dạng tử thi được truyền sức mạnh Vu thuật để sống dậy, nhưng lúc này chưa thành zombie – thể có suy nghĩ và tự hoạt động. Uhm còn nhiều điều nữa nên tui không tiện spoil nhiều nhé)

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com