Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 120: Chương 120: Trở Về



Hơn 30 phút sau trận chiến, Ain kiểm tra thương vong. Hắn nhận được báo cáo tổng kết: bộ lạc mất 37 người, hơn phân nửa số tộc nhân tham gia chiến đấu bị thương. Số tộc nhân không thể tái chiến lên đến hơn 70 người. Dù vậy, với tốc độ phát triển hiện tại, chỉ cần hơn 5 năm nữa, bộ lạc có thể hồi phục hoàn toàn.

Đi đôi với tin xấu là tin tốt: họ thu được hơn 10 tấn lương thực, dù sau khi loại bỏ phần hư hỏng, chỉ còn lại hơn 6 tấn có thể ăn được. Vũ khí phần lớn chỉ là dao đá nên Ain không để tâm, nhưng hắn tìm thấy một viên đá phát sáng xanh lục – một viên dạ minh châu trong truyền thuyết. Ain chỉ liếc nhìn, rồi vứt sang một bên, không mấy hứng thú.

Trong căn lều của Ruồi thần, hắn lục lọi một lúc nhưng không tìm thấy gì đáng giá. Cuối cùng, hắn ra lệnh đốt bỏ những thứ vô dụng. Ain nhìn các tộc nhân đang thu gom vũ khí hư hại, đặc biệt những thứ bị nhiễm độc của Rin đều bị phá hủy ngay tại chỗ.

Nhìn thấy xác con cá sấu khổng lồ, Ain hơi thất vọng. Hắn tưởng nó mạnh hơn, nhưng thực tế nó cũng giống tên tộc trưởng kia – chỉ là một cái xác biết đi. Dù vậy, việc tìm thấy một số con cá sấu nhỏ quanh khu vực cũng giúp bổ sung thêm nguồn thực phẩm tươi.

Cuối cùng, Ain ra lệnh: “Trở về bộ lạc.”

Đoàn người bắt đầu di chuyển. Nhờ có bầy heo rừng, việc vận chuyển trở nên dễ dàng hơn. Nhóm kỵ binh đi sau cùng, bọc hậu. Cả đoàn nhanh chóng khuất sau những tán rừng rậm, để lại một vùng cháy đen – nơi từng là một bộ lạc mới nổi.

Đêm buông xuống, cả đoàn vẫn phải tiếp tục hành quân trong bóng tối. Dù ai nấy đều mệt mỏi sau trận chiến dài, không ai dám lơ là. Ain ngồi trên lưng Ichi, thở dài, vuốt bộ lông của Kins. Con chim vừa được lão Quy chữa trị xong đã vội bay đến giúp hắn. Giờ đây, nó lim dim ngủ, để mặc Ain vuốt ve bộ lông mềm mại.

Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân trên lá khô. Một số tộc nhân trẻ tuổi không kìm được cảm xúc, rơi nước mắt vì mất đi người thân.

Những tộc nhân lớn tuổi hơn chỉ biết im lặng vỗ vai an ủi. Ain nhìn họ, rồi lại nhìn Ry – kẻ đang ngáy o o trên một xe kéo – mà lắc đầu.

Dio cưỡi trên lưng Zeta, tiến lại gần Ain, trầm giọng hỏi: “Hai người kia là quân bài bí mật của mày à?”

Ain không đáp ngay, mà liếc nhìn về phía xe kéo, nơi hai kẻ lạ mặt đang ngủ như chết. Hắn gật đầu. Dio im lặng, không hỏi thêm.

Tới khi trời sáng, họ đến khu núi đá vôi. Thêm 30 phút di chuyển, đoàn người về tới bộ lạc. Ngay lập tức, ai nấy tản ra làm việc. Những người ở lại bộ lạc cũng nhanh chóng đến hỗ trợ.

Các tù binh bị tập hợp lại ở khu đất trống. Tộc nhân chia nhau vận chuyển lương thực, đưa người bị thương đến khu chữa trị, và đưa xác đồng đội đến “Vườn Vĩnh Cửu”.

37 ngôi mộ mới được thêm vào. Những tấm bia đá vôi được khắc lên bằng nước mắt. Người khắc bia cố gắng ghi thật chính xác từng cái tên, như thể đây là cách duy nhất để giữ lại ký ức về những người đã ngã xuống.

Ain lặng lẽ quan sát, lòng trĩu nặng. Hắn nhớ lại từng gương mặt quen thuộc, từng giọng nói nay đã trở thành quá khứ.

Xa xa, một số tộc nhân thì thầm:

“Hai người kia là ai? Sao Ain chưa bao giờ nhắc đến họ?”

“Chắc là quân bài bí mật. Mà sao họ lại mạnh đến vậy?”

Dio nghe thấy những lời đó, nhưng không nói gì, chỉ siết chặt cây lao trong tay.

Tel, người phụ trách chiến thuật, bị sốc tâm lý nặng. Ain nghe tin nhưng không thể làm gì. Sai lầm của Tel không hoàn toàn là lỗi của hắn – Ain cũng không ngờ đối phương có lực lượng zombie. Điều này khiến Ain nhớ đến một câu nói mà hắn từng nghe ở kiếp trước:

“Ai nắm được tình báo nhiều hơn, tỉ lệ chiến thắng sẽ tăng theo.”

Lúc còn nhỏ, hắn không quan tâm những lời đó. Hắn từng nghĩ: “Việc nhà chưa xong còn lo chuyện thiên hạ.” Rồi hắn nhớ lại cảnh hai ông chú hàng xóm bị vợ nhéo tai lôi về nhà vì mải bàn chuyện chính trị thế giới.

Nhưng giờ đây, hắn đã hiểu.

Hắn gọi Mit đến và dặn dò: “Đi nói chuyện với Tel đi. Động viên hắn một chút.” Ain biết Mit và Tel từng hợp tác với nhau khá lâu, có lẽ Mit sẽ giúp Tel vực dậy tinh thần.

Ain đứng giữa bộ lạc, nhìn những tộc nhân đang làm việc. Dù đã chiến thắng, nhưng những mất mát hôm nay sẽ là bài học không thể quên. Hắn thở dài, rồi lặng lẽ đi về phía lều của mình, nơi một kế hoạch mới đang dần hình thành trong đầu hắn – kế hoạch xây dựng một hệ thống tình báo vững chắc cho bộ lạc.

Hắn lúc này cần làm một việc khác. Ain đi tới chỗ Dio, đang sắp xếp công việc cho mọi người:

“Ở đây, tao giao cho mày, đừng cho ai vào nhà tao, có chuyện gì thì để sau giải quyết.”

Nói xong, Ain đi vào nhà, đóng cửa lại. Dio nhìn theo mà đầy suy tư, nó lại bận rộn nữa rồi.

Sau ngày hôm đó, các tộc nhân không còn thấy tộc trưởng như thường lệ. Có người muốn gặp mặt cũng không được, vì xung quanh nhà của Ain là một nhóm chấp pháp đứng đó. Thậm chí, người đặc biệt như Eny cũng không thể vào. Con bé nhìn đám người trước mặt mà tức tối. Nói về đánh đấm, con bé có thể tự tin, nhưng đối phó với đám người này thì chịu.

Vô cùng khó chịu, vì bọn họ không những mạnh ngang con bé mà còn có những đòn khóa đáng sợ. Đây là thứ mà các tộc nhân rất e ngại khi đối đầu với bọn họ.

Vào ban đêm, Duyên lén lút trên những cành cây, định xâm nhập vào nhà của Ain kiểm tra tình hình, nhưng cô bỗng dừng lại trước khi xâm nhập được phạm vi bảo vệ kia.

Duyên nhìn xung quanh rồi tức tối nói:

“Thả tôi ra.”

Nghe câu nói, từ trong những tán cây phía trên đầu Duyên, Zua nhẹ nhàng đi xuống. Nó nhìn cô nàng rồi búng tay một cái, vô số sợi dây nhỏ được thả ra.

Cô nàng vội phủ bụi do dây cột lấy, sau đó thì Duyên mới nhăn nhó hỏi:

“Cho tôi vào được không?”

“Rất tiếc là không. Đây là lệnh của tộc trưởng, tôi không thể giúp.”

Zua cười cười trả lời. Duyên nghe vậy chỉ im lặng. Dù cả hai người đối nghịch lập trường, nhưng không vì vậy mà cô nghi ngờ lời nói của đối phương. Là những người làm việc trong tối, cô rất hiểu rõ dấu hiệu nói dối.

Duyên chỉ hậm hực đi về. Cô nhảy xuống đất rồi đi về nhà Eny, bỏ lại ánh mắt bất ngờ của nhóm chấp pháp. Zua chỉ ló đầu xuống rồi nói cho mấy người kia hiểu.

Trong một tuần sau, từ ngày đó, Dio phải đau đầu. Nó vừa phải sắp xếp cho nhóm tù binh, do không có ấn để ràng buộc nên nó phải cử nhiều người quan sát, vừa trông coi bộ lạc. Đây là thời gian nhạy cảm với bộ lạc.

Các tộc nhân cũng đã trở lại công việc bình thường. Nhóm trồng trọt nhìn khu vườn của mình mà thở phào. Do không có ai trông coi nên khi bị côn trùng tấn công lần nữa thì bộ lạc coi như mất mùa năm nay.

Nhóm chế tác thì khóc nhiều hơn. Vũ khí hư hại rất nhiều, một số vũ khí của các đội trưởng như Dio, Pu, Mit bị hư hại nặng, nên bọn họ phải làm lại vũ khí cho họ.

Rin thời gian này phải căng mình, cùng với các thành viên nhóm trị liệu chăm sóc vết thương. Một số trúng độc của cô nàng nên Rin phải đổ mồ hôi để giải.

Cũng may là vườn thảo dược vừa kịp trưởng thành và trong đợt chiến tranh vừa rồi cũng thu được nhiều thảo dược lạ. Cần một ít thời gian để Rin tìm hiểu.

Bầy heo rừng trong đợt hỗ trợ vừa rồi chỉ bị thương vài con. Dù vết thương có nặng thì cũng có Opf ở bên chăm sóc. Cô nàng cũng biết vai trò của chúng nên hết lòng hỗ trợ mấy con heo rừng.

Bầy sói thì chỉ ở bộ lạc Ain thêm vài ngày rồi lại quay về lãnh thổ của mình. Ở bộ lạc Lạc Việt bây giờ chỉ còn Ichi và Zoa. Còn hai sói mẹ Alpha, Beta cùng với con sói đực kia cũng bỏ đi được một năm.

Kins thì sau khi trở về cũng tìm góc hang năm xưa của nhóm Ain, nó chui vào rồi ngủ li bì.

Lúc này, Ain đang ở trong tiềm thức. Vì hắn, vừa về tới bộ lạc, đã bị lão Quy kêu vào, kèm theo câu nói:

“Kêu hai tên kia đi theo thằng cháu ta.”

Ain bán tín bán nghi nhưng hắn cũng làm theo. Nhìn ba con vật đi khỏi bộ lạc, hắn thở dài rồi nhờ Dio trông coi bộ lạc.

Khi Ain đóng cửa, hắn liền leo lên giường, nhắm mắt lại. Cảm giác quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm. Ain thấy lão Quy ngồi đó.

Hắn đi lại ngồi xuống, lão Quy mở mắt mình ra rồi ôn tồn nói:

“Con có muốn biết về thế giới này không?”

Ain im lặng suy nghĩ. Hắn muốn không? Đương nhiên muốn. Nhưng lão già lại muốn nói cho hắn biết? Vì sao? Còn giọng điệu nhẹ nhàng nữa? Chắc chắn có âm mưu.

Nhận định được tình hình, Ain ngước mắt lên, thì hoảng sợ khi thấy tay lão cầm một thứ gì đó. Ain liền lui lại cấp tốc, chỉ là lão Quy nhanh hơn.

“Nào nhóc, muốn tìm hiểu thì tự tìm đi, xong rồi kể lại cho ta nhé.”

Lão nắm lấy chân Ain, dùng thân thể to lớn của mình đè lên hắn rồi cầm vật kia nhét vào đầu Ain. Cảm giác đau đớn truyền tới, không như lần rút phần linh hồn của mình ra.

Lần này, Ain cảm giác đau hơn gấp 2,3 lần. Hắn giật giật cơ thể, lão Quy nhìn vậy liền tránh ra xa rồi biến mất, để lại thằng nhóc nằm đó.

Ain lúc này, sau cơn đau là cảm giác bình thường. Hắn ngồi dậy xem xét cơ thể mình, không có sự thay đổi gì.

“Lão già làm gì mình vậy nhỉ? Mà cái thứ lão cầm là gì?”

Ain sau khi xác nhận mình bình thường thì xoa cằm suy nghĩ. Chỉ là hắn đã không nhìn lại xung quanh mình. Không còn là cảnh quen thuộc như mọi lần.

Một cảnh mà mãi sau này Ain mới biết, cái cảm giác mà các nhân vật tiểu thuyết hay bị. Cảm giác thật khó chịu…

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com