Ở trung tâm chiến trường, trận chiến giữa tên thủ lĩnh kẻ địch và nhóm của Ain càng lúc càng căng thẳng.
Sau hơn 15 phút giao đấu, tên thủ lĩnh đầy những vết thương, hắn gầm lên một tiếng mạnh mẽ đến mức Ain dù đang ở trạng thái mạnh nhất cũng phải lùi lại vài bước. Ska - yếu nhất trong nhóm - bị hất văng xa, lăn lộn mấy vòng trước khi bật dậy, nghiến răng tiếp tục lao vào chiến đấu.
Tiếng gầm đó không chỉ ảnh hưởng đến nhóm Ain mà còn khiến những người ở xa phải toát mồ hôi lạnh. Dù đứng ngoài phạm vi chiến đấu, họ vẫn cảm nhận được áp lực khủng khiếp.
Ain nhận ra khí thế của tên thủ lĩnh đã thay đổi, mà bản thân hắn cũng bắt đầu cảm thấy cơ thể suy yếu. Việc chia sẻ sức mạnh với toàn bộ tộc nhân đang để lại hậu quả nghiêm trọng.
Đây là bí thuật lão Quy đã chỉ cho hắn, chỉ được sử dụng khi tình thế nguy cấp. Ain hy sinh máu của mình để ấn chim Lạc, truyền sức mạnh của hắn cho các tộc nhân, nó như sao chép sức mạnh của hắn rồi dán mọi tộc nhân ở khu vực đó.
Đổi lại, hắn phải gánh chịu toàn bộ sát thương thay cho tộc nhân, thời gian duy trì phụ thuộc vào sự chịu đựng của Ain.
Giờ đây, Ain muốn dừng lại để tĩnh dưỡng, nhưng kẻ thù trước mặt... hắn không thể để sống sót.
Tên đã giết Ly - tộc trưởng bộ lạc Huyết Sắc năm xưa, kẻ tưởng chừng đã chết trong trận chiến với hai người Ngộ. Nhưng giờ đây hắn vẫn đứng đó, đầy sức mạnh.
Ain không hiểu vì sao hắn còn sống, nhưng hắn nhận thấy có điều gì đó bất thường - cơ thể đối phương có dấu hiệu mục rữa nhưng vẫn sung mãn đến kỳ lạ.
Tên thủ lĩnh kia không phải con người nữa. Hắn đã bước vào ranh giới nào đó ngoài sự hiểu biết của Ain.
Ain cắn răng, đập tay xuống đất. Ngay lúc này, hai người Ngộ xuất hiện, vỗ vai hắn rồi quay sang nhóm bốn người, hét lớn:
"Tránh ra!"
Dù không biết đó là ai, nhưng Dio, Zua, Ska và Pu cũng đành lùi lại. Chúng đã dốc hết sức mà vẫn không thể làm gì tên kia. Quan trọng hơn, Ain - người mà chúng luôn tin tưởng - giờ cũng đã kiệt quệ.
Chiến trường bây giờ chỉ còn hai trận chiến lớn, đây chính là thứ quyết định thế cục, mọi thứ có thể thay đổi cục diện 180 độ.
Tên tộc trưởng bộ lạc Huyết Sắc có chút thất vọng khi đám nhóc kia chạy đi nhưng lại có hai tên bắt đầu tham chiến, lần này hai bên giao tranh còn ác liệt hơn với trận giữa tên kia và 5 đứa nhóc.
Hai người Ngộ đối đầu với tên thủ lĩnh kẻ địch, giao đấu quyết liệt. Sau khoảng mười chiêu, cả hai lùi lại, nhìn nhau rồi bật cười. Chợt, cả hai biến đổi.
Tên ốm mọc đầy lông lá khắp người. Còn tên mập thì hóa thành một con heo rừng khổng lồ, tuy không to bằng cháu của lão Quy nhưng vẫn lớn hơn cả Tê Giác thần.
Đây chính là hình dạng thực sự của họ - những kẻ mang sức mạnh vượt xa người thường.
Họ đã tồn tại hàng năm trời ở thời đại này, che giấu bản thân, học cách sinh tồn và hòa nhập nhưng chẳng ai có để họ học. Mãi đến khi nhóm của Ain đi qua khu rừng đó.
Tên mập hiện thân ra làm cho Ain hoảng sợ, tranh thủ tên ốm học cách biến thành người, rồi cả hai bắt đầu học tập biến hóa mọi thứ, đến khi gặp bộ lạc Huyết Sắc.
Tên ốm đã thông qua việc học biến hóa từ Ain, hắn đã đọc được một chút ký ức kia nên mới có việc tiêu diệt bộ lạc Huyết Sắc, chỉ là lần đó hai người có chút kinh thường sức sống của con ruồi kia.
Nhưng hôm nay, họ không cần phải giấu giếm nữa.
Áp lực từ ba kẻ mạnh mẽ này lan ra toàn chiến trường, đè nặng lên tất cả những ai còn đứng trong phạm vi. Những kẻ yếu hơn thì ngất ngay tại chỗ, thú vật chạy loạn vào rừng, còn nhóm Ain cũng không thể đứng vững.
Dio lập tức vác Ain rời khỏi khu vực nguy hiểm. Cậu có linh cảm rằng trận chiến này sẽ gây ra sức tàn phá còn khủng khiếp hơn cả cuộc đối đầu giữa hai vị thần năm đó.
Hai bên nhìn ra rồi mở miệng cười, sau đó là lao đầu vào trận chiến. Trận chiến diễn ra đúng như dự đoán, ăn miếng trả miếng là điều mọi người đều nhận định. Dù thân hình đồ sộ nhưng con heo rừng lại nhanh nhạy đáng sợ.
Nó dùng một chân dẫm lên tên tộc trưởng, tưởng chừng như tên đó bị đè bẹp, nhưng không, bất ngờ là tên tộc trưởng lấy hai tay mình đỡ lấy cái chân to như cột kia.
Khuôn mặt nhăn nhó, hai tay gân cốt nổi lên hết cỡ, trán hắn mồ hôi tuôn như suối. Hiển nhiên là con heo đang cố đè hắn rồi, chỉ là tên ốm không đứng nhìn, một gậy quất thẳng vào ống chân.
Tên tộc trưởng nhìn thấy vậy, liền cắn răng dùng sức hất chân con heo ra khỏi rồi dồn sức vào chân chống đỡ kia, nhưng tên ốm chỉ cười. Điều hắn không ngờ là đây chỉ là kế đánh lạc hướng, trong chớp mắt, từ sau lưng hắn xuất hiện cặp răng sắc bén của Ichi cạp chặt vào lưng hắn.
Đau đớn khiến hắn vội thả lỏng cơ thể một chút, nhưng nhiêu đó là đủ. Tên ốm dồn toàn lực vào đòn gậy vừa bổ xuống, làm hắn mất thăng bằng, trước khi bay vào cái sừng của con heo khổng lồ đang lao tới. Hắn hoảng hốt xoay người trên không trung để né đòn, nhưng chưa kịp đáp đất thì một bóng chim lao vụt xuống từ trên cao.
Con chim chỉ bay xoẹt qua, nhưng mọi người đã thấy một mắt của tên kia biến mất. Kins thả con mắt vừa móc xuống đất, khiến mọi người nhận ra con chim lười này lại nhanh đến vậy.
Tên ốm nhìn con chim mà tặc lưỡi. Chỉ vài ngày mà đã mạnh đến mức này sao? Ichi sau khi cắn tên tộc trưởng thì chỉ gầm gừ rồi tập trung vào kẻ thù.
“Xém nữa lại bị con heo chết tiệt kia chọc trúng.”
Hắn khó chịu nhìn bốn con vật đang bao vây mình. Máu không chảy ra từ mắt bị móc, chỉ có một thứ chất lỏng đen sệt chảy xuống. Hắn nhìn bốn con vật rồi cuồng nộ gầm lên:
“Nào, đến đây đi, mấy con vật khốn kiếp!”
Dứt lời, cả bốn con vật lao tới. Trận chiến một người bốn thú diễn ra làm mọi người trố mắt. Một số tộc nhân siết chặt hai tay:
“Thì ra đây là sức mạnh của kẻ đứng trên.”
“Nếu mình đấu với Ichi, liệu có cơ hội thắng không?”
“Hai con kia tại sao lại mạnh như vậy?”
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu các tộc nhân bộ lạc Lạc Việt. Nhóm chiến binh cầm khiên cảm thấy mình thật vô dụng. Ban đầu họ còn có chút tự tin, nhưng sau khi Ain chia sẻ sức mạnh, họ nhận ra bản thân quá nhỏ bé. Và bây giờ, khi chứng kiến bốn con vật áp đảo kẻ thù mà ngay cả năm người mạnh nhất bộ lạc cũng không làm được, lòng tin của họ càng lung lay.
Ain đứng từ xa, hắn siết chặt tay. Hắn cảm nhận rõ sự bất lực của mình. Hắn muốn giúp đồng đội, muốn chiến đấu, nhưng hắn không còn sức. Nhìn bốn con vật chiến đấu, hắn chợt nhận ra…có lẽ không phải lúc nào hắn cũng cần phải một mình gánh vác mọi thứ. Hắn khẽ thở dài, ánh mắt dõi theo cuộc chiến.
Trận chiến ngày càng chênh lệch. Khi tên tộc trưởng bắt đầu xuống sức, hắn không còn khỏa lấp được sự chênh lệch với hai người Ngộ. Chỉ thêm mười phút nữa, hắn gục ngã. Mắt còn lại của hắn cũng rơi xuống, cả thân thể dần rã ra, tan biến theo gió.
Đám nhỏ nhìn thấy cảnh này thì nắm chặt tay. Dù thù đã trả, nhưng không phải do chính tay họ thực hiện. Dio quay đầu nhìn về hướng Ry đang nghỉ ngơi, thầm nghĩ nếu nó biết chuyện này sẽ phản ứng thế nào.
Dio nhìn sang Ain. Hai mắt Ain lúc này đã mơ hồ. Hắn khó khăn rút lại sức mạnh đã chia sẻ. Việc này không đơn giản, hắn phải tập trung “gỡ” từng dấu ấn khỏi các tộc nhân. Sau khi hoàn thành, hắn mới kịp chứng kiến cảnh cuối cùng.
Ain nhận ra Dio đang nhìn mình. Hắn chỉ lắc đầu. Dio hiểu ý, im lặng quan sát trận chiến còn lại.
Con ruồi cổ đại vốn tưởng kẻ to lớn kia sắp chết, nên thản nhiên quan sát trận chiến phía dưới. Con rùa âm thầm theo dõi Ain theo lệnh của lão già dưới hồ, không ngờ rằng thằng nhóc ngày nào giờ đã trưởng thành rất nhiều.
Trận chiến thay đổi. Sự xuất hiện của bốn con vật làm con ruồi hoảng sợ. Nó định bay xuống trợ giúp cánh tay phải của mình, nhưng một sức mạnh vô hình cố định nó tại chỗ. Nó vùng vẫy nhưng không thể thoát.
Hoảng loạn, nó đảo đầu tìm kiếm kẻ gây ra chuyện này. Và rồi, nó nhìn thấy. Kẻ mà nó tưởng đã chết, vẫn đứng sừng sững nhìn nó.
Con ruồi tuyệt vọng kêu lên:
“Ngươi không hề trúng độc?”
Con rùa chỉ há miệng ra, nuốt con ruồi vào bụng. Trận chiến mong chờ nhất lại kết thúc chóng vánh.
Bên dưới, các trận chiến khác cũng kết thúc. Đám tù binh phần lớn tan biến như tên tộc trưởng. Chỉ còn khoảng hơn 400 tên còn sống sót. Ain mệt mỏi đứng dậy, giơ tay lên trời hô to:
“Chiến thắng!”
Các tộc nhân bộ lạc Lạc Việt vỡ òa trong vui sướng. Tiếng gầm vang dội cả khu rừng, đến mức khiến lũ chim cũng phải bay tán loạn. Có người reo mừng, có người ôm mặt khóc vì đã sống sót, có người quỳ xuống bên thi thể đồng đội. Những cảm xúc đan xen, hòa lẫn trong không khí của chiến thắng.
Những tù binh thở dài, nhóm chiến binh bị thương cũng đã được di chuyển qua đây. Ain lặng lẽ nhìn quanh, khắc sâu vào tâm trí từng gương mặt, từng người đã ngã xuống, và những người vẫn còn đứng đó. Trận chiến đã kết thúc…nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ.