Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 132: Chương 132 : Quá Khứ (4)



Sau đó là khoảng thời gian hạnh phúc của hai người.

Buổi sáng, cả hai cùng đi làm. Duyên tìm được một công việc gần nhà trọ, đúng chuyên ngành quản lý nhân sự của cô, lương tháng cũng khá ổn.

Thiên tiếp tục làm công nhân tại một nhà máy sản xuất giấy. Nhờ nỗ lực không ngừng, anh được thăng lên chức tổ trưởng nhóm. Chỉ sau một năm nữa, anh lại được đề bạt làm nhân viên văn phòng.

Công việc mới của anh là quản lý và điều tiết tiến độ sản xuất trong nhà máy. Nghe có vẻ quan trọng, nhưng thực chất Thiên chỉ đang học cách quản lý một lượng nhân viên lớn hơn. Trước đây, khi làm chủ một cửa hàng, anh chỉ phải lo cho tối đa mười người.

Nhưng ở nhà máy, con số đó lên đến hàng trăm.

Dù công việc áp lực, nhưng vì đồng tiền, anh chấp nhận chịu khó một thời gian.

Mỗi khi Duyên về nhà, cô lại thấy Thiên cắm mặt vào máy tính, không khỏi thở dài. Dù cô đã nhiều lần khuyên anh bớt làm việc lại, nhưng cả hai đều ngang bướng như nhau.

Duyên đứng sau lưng, ghé sát tai anh, giọng nũng nịu:

“Anh đang làm gì đó?”

Thiên giật mình, cảm thấy nhột ở tai:

“Ui! Anh đang chỉnh sửa báo cáo. Thằng B kêu gửi liền, mà anh đang vướng mấy công thức, nãy giờ chưa sửa xong.”

Duyên nhìn lướt qua bảng báo cáo rồi chỉ cho anh cách sửa.

Với Thiên, đây là một điều mới mẻ. Còn với Duyên, nó lại là sự nhàm chán. Cả ngày ở công ty đã nhìn chán chê những con số và biểu mẫu, về nhà lại gặp nữa khiến cô muốn khóc.

Nhìn khuôn mặt xị xuống của bạn gái, Thiên không nhịn được liền nhéo nhẹ mũi cô, chọc cho cô bật cười:

“Đi ăn cơm thôi, vợ.”

“Hứ! Ai là vợ anh chứ!”

Duyên đỏ mặt, chống nạnh. Thiên nhún vai:

“Vậy anh cưới người khác vậy.”

“Ai cho anh chọn? Anh chỉ được lấy em thôi!”

Duyên bực tức ngã vào người Thiên. Anh cười ôm lấy cô, dụi đầu vào ngực cô rồi trêu chọc:

“Vậy sao lúc nãy bảo không phải vợ anh?”

“Hừ, người ta giận mà! Đi ăn cơm thôi.”

Cô chọc nhẹ mũi anh rồi đứng dậy vào bếp dọn đồ ăn. Thiên cũng thu dọn bàn để có chỗ cho Duyên bày biện.

Phòng trọ của cả hai khá nhỏ, nên mỗi bữa ăn xong đều phải sắp xếp lại.

Dù sống trong căn trọ chật hẹp, nhưng hai người cũng đã sắm được một số đồ dùng như tủ lạnh, máy giặt...Thiên từng đề nghị thuê một ngôi nhà rộng hơn, nhưng Duyên không chịu. Anh cũng không ép.

Nếu tiếp tục sống tiết kiệm và với mức lương hiện tại, vài năm nữa, cộng thêm vay ngân hàng, anh có thể mua được một căn nhà.

Bữa ăn kết thúc cũng là lúc bên ngoài trời đổ mưa.

Duyên đột nhiên cười bí hiểm, đôi má ửng đỏ. Thiên chỉ biết cười hề hề.

Bên ngoài thế giới có câu: "Nhất trời mưa, nhì buổi trưa!"



Những tưởng khoảng thời gian hạnh phúc ấy sẽ kéo dài mãi, nhưng áp lực công việc dần đè nặng lên Thiên.

Có lần, vì quá căng thẳng, anh vô tình trút giận lên Duyên.

Cô buồn bã mấy ngày rồi đổ bệnh.

Nhìn bạn gái xanh xao nằm trên giường, anh hối hận khôn cùng. Vừa chăm sóc cô, anh vừa nói bằng giọng trầm thấp:

“Hay em quay về với cha mẹ đi.”

Duyên sững người, rồi nước mắt bất giác tuôn rơi:

“Anh...không còn yêu em nữa sao?”

“Không.”

Thiên đáp, đồng thời cảm thấy hai hàng nước mắt của chính mình cũng đang rơi xuống.

Duyên nghẹn ngào hỏi:

“Vậy tại sao?”

Thiên nắm lấy tay cô, xoa nhẹ, giọng nói run rẩy:

“Vì em sống với anh quá khổ. Em nên tìm một người tốt hơn.”

Duyên lặng người. Nhưng rồi cô bật cười, dù nước mắt vẫn chảy dài trên má:

“Ngốc, chẳng phải người tốt nhất đang ở trước mặt em sao?”

Thiên mở miệng định nói gì đó, nhưng Duyên đã đưa tay ngăn lại.

Cô dịu dàng nói:

“Khi nào em chán, em sẽ tự đi. Anh không cần đuổi.”

Nói xong, cô nhắm mắt thiếp đi.

Còn Thiên, dù nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhưng anh chỉ im lặng.

Sau chuyện đó, cả hai dần học cách hiểu nhau hơn.

Duyên từ bỏ một số thú vui nhỏ nhặt, tập trung nhiều hơn vào công việc để Thiên không còn phải lo nghĩ.

Còn Thiên, anh điên cuồng lao vào công việc, nhưng mỗi khi mệt mỏi, anh lại về nhà nhõng nhẽo với bạn gái.

Những lúc như vậy, Duyên mới nhận ra một điều: Thiên có những khía cạnh mà cô chưa từng thấy.

Như thể bên trong anh vẫn còn một nhân cách khác – một con người mà cô vẫn chưa khám phá hết.



Ba tháng sau, cha của Duyên ngồi trong phòng trọ của Thiên. Căn phòng nhỏ giờ đây có đủ cả Duyên, cha cô, chú cô, Thiên và cha của anh.

Còn lý do vì sao cha Duyên tìm ra được chỗ này? Theo lời chú Duyên, đám công tử bột ngày xưa đã thuê thám tử tìm kiếm. Mất gần một năm rưỡi, cuối cùng họ cũng lần ra dấu vết của hai người.

Duyên nghe xong chỉ cau mày, mắng mỏ vài câu, còn chú Duyên chỉ cười khổ. Chạm đến chuyện tình cảm, tính cách cô cháu gái thay đổi hẳn. Ông nhìn sang Thiên, không khỏi mỉm cười.

Không còn là chàng trai gầy gò, yếu ớt như trước, Thiên giờ đã cứng cáp, chững chạc hơn rất nhiều.

Cha Thiên cũng lặng lẽ quan sát con trai. Kể từ ngày Thiên ra ngoài tự lập, tháng nào anh cũng gửi tiền về cho gia đình. Sau bao năm làm việc vất vả, sức khỏe của ông đi xuống rõ rệt, không còn gánh vác được những công việc nặng nhọc nữa.

Nhìn đứa con trai từng bị dòng họ chèn ép, từng chịu bao cay đắng, giờ đây trưởng thành và mạnh mẽ, ông không khỏi xúc động. Là một người cha, ông cũng đã từng đau lòng, nhưng vì tương lai của con, ông phải nhẫn nhịn.

Hai người cha nhìn con mình, nhưng mỗi người một thái cực.

Cha Thiên dần cởi mở, chấp nhận những thay đổi của thời đại.

Còn cha Duyên thì bảo thủ, những gì ông cho là đúng thì không thể sai.

Chú Duyên cố gắng hòa giải nhưng cha Duyên lại lớn tiếng quát:

“Em muốn cãi lời anh à?”

Chú Duyên thở dài, rồi nhẹ giọng nói:

“Anh, em xin lỗi. Nhưng em nói thẳng, lần này anh sai rồi. Con cái yêu nhau là chuyện bình thường. Bây giờ thời đại đã khác, tụi nó có quyền tự do hơn. Chúng ta là bậc làm cha mẹ, phải hướng dẫn chứ không phải áp đặt.”

Cha Duyên im lặng. Thấy vậy, chú Duyên tiếp tục:

“Chúng ta là người lớn, nếu con cháu sai, chính chúng ta phải là người chịu trách nhiệm. Phải dẫn dắt tụi nó đi đúng con đường. Anh à, chúng ta đã tụt hậu rồi.”

Không khí trong phòng trở nên nặng nề.

Cha Thiên gật gù đồng tình. Duyên và Thiên ngồi im lặng, lúc này cũng không biết nên nói gì.

Một lúc sau, Thiên bất ngờ lên tiếng, giọng ngập ngừng:

“Dạ…trước tiên, con xin chào chú. Có một chuyện con muốn nói.”

Cả ba người lớn đều quay sang nhìn anh. Duyên nắm chặt tay Thiên, lắc đầu, ánh mắt lo lắng.

Anh khẽ xoa nhẹ tay cô, sau đó nhìn thẳng vào cha Duyên, hít sâu một hơi rồi nói dõng dạc:

“Dạ, con xin phép được cưới Duyên…vì cô ấy đang mang đứa con của con.”

“Gì?!”

Ba người lớn cùng bật dậy, đồng thanh thốt lên. Duyên nắm chặt tay Thiên, cơ thể nhỏ nhắn khẽ run lên.

Thiên cũng hồi hộp, nhưng vẫn giữ vững ánh mắt để bảo vệ cô.

Sau câu nói ấy, cha Thiên và chú Duyên lập tức quay sang Duyên, hỏi han tới tấp.

Chỉ có cha Duyên là nhìn Thiên chằm chằm, trầm giọng hỏi:

“Thật không?”

Thiên gật đầu lia lịa.

Cha Duyên thở dài, sau đó chậm rãi nói:

“Vậy thì dọn ra nhà cũ của nó đi. Ở đây không hợp với người mang thai. Còn chuyện kia, để về bàn với mẹ nó rồi hai bên nói chuyện rõ ràng hơn.”

“Dạ.”

Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc trò chuyện kéo dài thêm một lúc rồi kết thúc.

Khi chỉ còn hai người trong phòng, Duyên khẽ đấm yêu vào ngực Thiên, giận dỗi:

“Sao anh lại nói chuyện đó ngay lúc này? Lỡ cha không đồng ý thì sao?”

Thiên cười ngờ nghệch:

“Lúc đó tính sau.”

Duyên chống trán thở dài, nhìn bạn trai mà chẳng biết nên giận hay nên thương.



Sau hơn bốn tháng bàn bạc và sắp xếp, Duyên bay về Bắc để gặp mẹ.

Còn Thiên, anh dọn đến một căn nhà lớn cũ của gia đình Duyên lúc nhỏ.

Hai bên gia đình chỉ mất vài ngày để thống nhất chuyện cưới xin.

Cứ tưởng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng ông trời lại trêu ngươi Thiên.

Vào ngày hẹn đầu tiên chính thức của cả hai, mọi chuyện lại không như anh mong đợi.

Tại sao gọi đây là buổi hẹn đầu tiên?

Với Thiên, khoảng thời gian làm việc cùng nhau ở quán ăn chỉ là tìm hiểu.

Những ngày tháng sống chung chỉ là vì Duyên bỏ nhà ra đi.

Chỉ khi hai bên gia đình đã đồng ý, anh mới xem đó là một buổi hẹn hò thực sự.

Mỗi người đều có một định nghĩa khác nhau về tình yêu.

Và với Thiên, hôm nay mới là ngày bắt đầu.

....

Ain chợt cảm thấy có gì đó ấm áp đè lên người. Hắn mở mắt, khẽ nhíu mày rồi nhìn xuống.

Opf từ lúc nào đã rúc vào người hắn, ôm chặt như một con gấu bông, ngủ ngon lành.

Ain cười khổ, khẽ thở dài.

"Ò ó o —-"

Tiếng gà gáy vang lên, kéo Ain ra khỏi cơn buồn ngủ.

Hắn nhẹ nhàng bế Opf lên, đặt cô nàng lại giường, sau đó đứng dậy, xoay nhẹ các khớp xương nghe lách cách.

Cảm giác uể oải vẫn còn đó.

Ra mở cửa, ánh sáng ban mai hắt vào, chiếu lên căn nhà có chút ngột ngạt. Ain cau mày.

Hắn đã ngủ quên từ tối qua đến tận bây giờ.

Lười biếng vươn vai, Ain đi vào phòng tắm gột rửa cơ thể, sau đó chuẩn bị bữa sáng rồi tập luyện như thường lệ.

Khi đã làm xong những việc cơ bản, Ain đi vào phòng gọi con "sâu ngủ" dậy.

Opf vẫn cuộn tròn trong chăn, ngủ say như hôm qua. Lại một lần nữa, Ain biến thành bảo mẫu bất đắc dĩ.

Sau khi dỗ dành để cô nàng ngủ trưa, hắn rời khỏi nhà, định qua xem tình hình của Eny.

Lỡ mà cũng như Opf thì khổ…May mắn thay, con bé vẫn bình thường.

Ain lại qua chỗ Rin, cũng không thấy gì bất thường.

Còn Duyên…Hắn không tìm được cô. Hỏi mấy người trong nhóm Dơi cũng không ai biết gì.

Ain khoanh tay, suy nghĩ xem Duyên có thể ở đâu.

Trở về nhà, hắn vừa bước vào đã nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của Opf, chỉ đành thở dài, vỗ trán bất lực.

Hắn vào bếp tiếp tục nấu bữa sáng cho Opf.

Nhưng ngay lúc đó cảm giác kỳ lạ ập đến.

Lông tóc gáy của Ain dựng lên. Bản năng khiến hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

Ngay khoảnh khắc đó, hắn chết sững.

Duyên đang bám chặt vào trần nhà…ngủ.

Mắt Ain giật giật. “Cái quái gì đây?!”

Ngay lập tức, Ain vội chạy đi tìm ghế và thang để leo lên kéo cô nàng xuống.

Nhưng không ngờ, vừa mới chạm vào, Duyên trong vô thức lại tấn công hắn!

Không có vũ khí bên người, cô nàng liền…dùng cơ thể để tấn công.

Ain lảo đảo, chật vật né tránh. Nhưng kết quả Duyên quấn chặt lấy hắn như một con rắn, tay chân Ain bị giữ cứng ngắc. Vai thì bị cô nàng cắn mạnh một cái!

Ain sững sờ nhìn xuống. Khoan…cái tư thế này…

Bất giác, khóe môi hắn giật nhẹ, ánh mắt lóe lên chút thích thú.

"Uhm…cũng không tệ đi."

Cuối cùng, sau một hồi vật lộn, hắn cũng khiêng được Duyên vào giường, đặt cô xuống cạnh Opf.

Nhìn hai cô nàng ngủ ngon lành trước mặt, Ain xoa xoa trán, lẩm bẩm:

"Sắp tới là Eny và Rin à…Haiz, lại cực một phen rồi."

Bỗng nhiên, hắn sực nhớ ra chuyện quan trọng nhất.

“CÁI NỒI!”

Ain hốt hoảng chạy vào bếp. Chỉ kịp nhìn thấy một lớp khói mỏng bốc lên từ nồi. Hắn lặng lẽ cầm lấy vài cái nồi cháy đen, vứt thẳng ra ngoài.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com