Sau hôm đó, Ain dành phần lớn thời gian ở nhà chăm sóc hai con "sâu ngủ".
Bên ngoài, bộ lạc cũng bắt đầu có những thay đổi mới.
Hôm nay là một ngày quan trọng, ngày các tộc nhân Lạc Việt lần đầu tiên được ăn cơm.
Những hạt gạo đầu tiên được nấu lên, nhóm bếp ăn cũng phát miễn phí một chén cơm cho mỗi người.
Tuy ít ỏi, nhưng không ai phàn nàn.
Cơm được ăn kèm với trứng chiên hoặc luộc, thịt nướng và một chén canh rau cải – một bữa ăn đơn giản, nhưng với tộc nhân mà nói, đây là mỹ vị nhân gian.
Nhìn cảnh mọi người ăn uống vui vẻ, các thành viên bếp ăn cũng vô thức bật cười.
Họ muốn nấu thêm cho bộ lạc, nhưng năm nay lúa quá ít.
Một phần lớn phải giữ lại để gieo trồng vụ sau, vì vậy mỗi tộc nhân chỉ có thể ăn hai chén cơm mỗi tuần.
Ain hiểu rằng, theo thời gian, chế độ ăn uống của bộ lạc sẽ thay đổi.
Những thế hệ sau sẽ dần dần chuyển sang ăn tinh bột nhiều hơn, thay vì dựa chủ yếu vào chất đạm như hiện tại.
Thịt vẫn sẽ là món chính trong một thời gian dài, nhưng rồi đến lúc nào đó, cơm sẽ trở thành bữa ăn hàng ngày của họ.
Chén, muỗng, đũa…vốn là thứ xa lạ, giờ đây đã trở thành vật dụng không thể thiếu.
Những tộc nhân gian nhập đầu tiên đã hoàn toàn tiếp nhận chúng.
Bây giờ, nếu gặp một bộ lạc khác không có những thứ này, họ sẽ coi đó là sự lạc hậu, là điều bất thường.
Ain đã rất thành công.
Nhưng chính vì thế, hắn cũng vô tình bỏ quên một vấn đề.
Bộ lạc dần mặc định rằng tộc trưởng là người sẽ mang đến mọi thứ mới lạ cho họ.
Nếu Ain để ý kỹ hơn, thì trong vài tháng qua, số lượng ý tưởng sáng tạo đến từ các tộc nhân đã giảm đi đáng kể.
Có thể một phần là do sự kiện cối xay nước quá mức ám ảnh, khiến họ nghĩ rằng sáng tạo chỉ dành cho tộc trưởng.
Trước mắt, vấn đề này chưa quá nghiêm trọng, nhưng về lâu dài thì khó nói.
Sau một tuần, Eny và Rin cũng xuất hiện triệu chứng giống hệt Opf và Duyên.
Các tộc nhân hoảng sợ. Nhóm trị liệu thử đủ cách cũng không thuyên giảm.
Thế là, chẳng ai bảo ai, họ quyết định…
“Đem qua cho Ain!”
Thế là Ain nhận thêm hai con "sâu ngủ" mới.
Hắn cười khổ, đặt hai cái kén mới lên giường, rồi nhìn bốn cái kén nằm thẳng hàng mà thở dài.
"Sắp tới là ai nữa đây…?"
…
Thời tiết ngày càng lạnh, sân vận động cũng đóng cửa.
Nước hồ bắt đầu đóng băng, báo hiệu mùa đông chỉ còn khoảng một tháng nữa là kết thúc.
Ain hí hửng mang nước từ hồ chứa nấu sôi lên, sau đó đổ vào tủ lạnh đất bên ngoài nhà, chờ nó đông lại.
Làm xong, hắn lại tất bật thay đồ cho bốn "cái kén", rồi đặt than nóng dưới giường để sưởi ấm.
Xong xuôi, Ain ngồi trước cửa nhà, nhấp một ngụm trà nóng.
Đây là loại trà mới.
Nó có vị đắng chủ đạo, hậu vị ngọt nhẹ, thơm lâu, gần giống với trà hiện đại. Theo nhóm đi săn, loại trà này mọc hoang là chủ yếu ở phía tây bộ lạc, vị trí ngẫu nhiên, không dễ tìm, mọc nhỏ lẻ, cây cũng khá thấp, chỉ khoảng 40cm.
Trước khi chính thức phổ biến, nó đang được nhóm nghiên cứu kiểm tra.
Nhóm nghiên cứu này vừa mới được thành lập. Không có đội trưởng, chỉ đơn giản là những tộc nhân có chung đam mê tự tụ họp lại.
Với tinh thần góp ý trong công việc đã có nhiều sự tiến bộ trong lĩnh vực của mình, vì vậy mà bọn họ càng điên cuồng hơn, Ain còn tưởng họ muốn lật tung trái đất này lên để hiểu cho rõ.
Từ khi được Ain khai sáng, những ‘kẻ điên’ này dần được khám phá ra, cộng với có sự của khu ăn uống càng cho những kẻ này được tìm thấy nhau dễ dàng.
Họ trải dài mọi lĩnh vực từ trị liệu, trồng trọt, xây dựng, chế tác…Có người hỏi về bê tông, lại được một kẻ bên trị liệu giải thích. Rồi một thành viên chế tác thêm ý kiến.
Cuối cùng, người bên xây dựng mang những ý tưởng đó đi thử nghiệm.
Chỉ có một vấn đề: mọi thứ mất rất nhiều thời gian và vật liệu.
…
Hiện tại…
Ain đang chứng kiến một nhóm "kẻ điên" đào lớp băng, lôi một con cá ra.
Họ vừa mổ xẻ con cá, vừa trầm trồ gì đó.
"Tại sao nó bị đông cứng?"
"Tại sao nó vẫn sống?"
"Cơ chế đóng băng là gì?"
Ain ngồi trước cửa, nhìn cảnh tượng kia, nhẹ nhàng chắp tay.
"Tội nghiệp con cá."
Không muốn nhìn tiếp, hắn vội đóng cửa lại.
Ain đi xuống bếp lấy mớ than mới làm xong, bỏ vào nồi sắt đặt dưới giường.
Bốn khuôn mặt đỏ ửng vì ấm áp. Ain nhìn cảnh này, suy nghĩ có chút lệch hướng…
Nhưng rồi hắn nhanh chóng dẹp bỏ ý tưởng đó. Hắn ngồi vào bàn, tiếp tục vẽ bản đồ.
Đến khi hoàn thành, trời cũng chuyển tối. Hắn vươn vai, chuẩn bị một nồi nước nóng, rồi đi tắm.
Trong phòng tắm, Ain nhìn cục xà phòng.
"Có nên làm hương chanh hay bạc hà không nhỉ?"
Hắn nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu. Nước ấm xối xuống, cuốn đi sự mệt mỏi.
Bước ra, hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Ain múc một ít nước nóng vào xô, cầm một cái khăn sạch, rồi quay lại giường.
Chật vật một hồi, cuối cùng cũng lau xong cơ thể của bốn "cái kén".
Nhưng Duyên chạm trúng gì cũng cắn. Eny thì bám Ain như con gấu koala. Opf nắm chặt tay hắn không buông. Rin thì dễ chịu hơn, nhưng lại mút ngón tay Ain.
Sau 5 phút.
Nhìn thành quả bốn "con sâu" giỡn với nhau, Ain lau mồ hôi. Hắn vội bước ra ngoài, tránh để mất kiểm soát.
"Từ khi nào mình lại dễ rung động như vậy?" Hắn tự hỏi.
Là vì bọn họ chứa linh hồn của bạn gái cũ? Hay vì họ đã thực sự làm hắn rung động?
Hắn nhắm mắt lại.
Bầu trời đêm bao trùm bộ lạc. Tất cả dần chìm vào tĩnh lặng.
Ain lặng lẽ thiếp đi trên tấm lót sàn.
Sau khi thức dậy, Ain lại tiếp tục công việc hàng ngày, chỉ là lần này có thêm nhiệm vụ chăm sóc và vệ sinh cho bốn ‘con sâu ngủ’.
Làm xong mọi việc, hắn bước ra ngoài, đi thẳng đến sân vận động.
Nhìn công trình đồ sộ giờ đây bị phủ kín bởi những mảng băng trên các cột trụ, nền móng…, Ain chỉ biết thở dài. Hắn vốn tưởng mùa đông năm nay đã đủ khắc nghiệt, nhưng đến giờ thì hoàn toàn vỡ mộng.
Thời tiết lạnh giá khiến hầu hết các hoạt động trong bộ lạc bị đình trệ đáng kể. Ain chán nản rời đi, ghé qua khu làm muối.
Nhìn cái cối xay nước mới được xây dựng, hắn cũng cảm thấy vui phần nào, ít ra nơi này vẫn có tiến triển.
Bước vào trong, hắn trò chuyện với mọi người một lúc rồi lại tiếp tục đi về khu vực xa nhất bộ lạc, nơi Garu và các thành viên của hắn đóng quân.
Khi đến nơi, Ain bật cười khổ.
Trước mặt hắn là một khu đất đã được cải tạo khá hoàn chỉnh, bao gồm nhà kho, hồ chứa nước, hồ cá, và cả một vườn cây nhỏ. Điều này chứng tỏ nhóm Garu đã tìm ra cách để trồng trọt trên vùng đất ven biển, nơi vốn dĩ rất khó để cây cối phát triển.
Ngoài ra, còn có một sân tập luyện khá lớn. Rõ ràng, họ đã bỏ rất nhiều công sức vào nơi này. Ain mỉm cười, tiếp tục đi dọc theo bãi đá – khu vực mà hắn ít khi đặt chân đến.
Bãi đá này là nơi Garu thường câu cá. Nó nằm gần cửa sông và có một rạn san hô nhỏ ẩn mình dưới làn nước xanh đục. Khi nước trong, rạn san hô hiện lên rõ ràng hơn.
Hôm nay, Ain vô cùng may mắn khi lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy rạn san hô. Hắn hào hứng nhào xuống quậy phá một hồi, khiến Garu chỉ biết lắc đầu nhìn theo. Nếu là thành viên trong đội của hắn, thì chắc đã bị đá xuống biển từ lâu rồi.
Sau khi chơi chán, Ain lại thấy nơi này khá nhàm chán. Hắn không hiểu nổi tại sao Garu có thể ngồi câu cá ở đây cả ngày mà không chán.
Nếu hắn chịu nán lại thêm một chút, có lẽ sẽ chứng kiến một cảnh tượng thú vị.
Ở phía xa, một chiếc bè nhỏ đang từ từ tiến vào bờ. Trên bè có bốn người bước xuống, vừa đi vừa than thở:
“Đội trưởng, chuyến thu hoạch lần này tệ quá. Trời lạnh nên cá ít hẳn, cả ngày mà chỉ bắt được nhiêu đây.”
Nói rồi, một người giơ cái lưới lên, bên trong chỉ có khoảng chục con hải sản đủ các loại.
Garu cau mày, bực bội đáp:
“Chậc, thêm một ngày nữa như vậy là đói cả lũ đấy. Thôi, mang cá vào hồ nước đi. À, hồi nãy tộc trưởng mới ghé qua đấy.”
Nghe vậy, mấy người kia lập tức mừng rỡ, nhưng rồi lại tiếc nuối than thở:
“Aiz, nếu về sớm một chút thì khoe với tộc trưởng được rồi.”
“Thôi mau đi, không cá chết bây giờ, mà cá chết thì mấy anh nhịn đói luôn đấy.”
Garu vẫn giữ vẻ mặt khó chịu. Vừa mới bị tộc trưởng quậy phá xong làm hắn không câu được con cá nào, giờ lại nghe đám đàn em lải nhải, đúng là bực tức mà!
Sau khi rời khỏi khu của Garu, Ain tiếp tục ghé qua khu nhà nung, nơi vẫn luôn tỏa ra hơi nóng đặc trưng.
Bước vào trong, hắn lập tức chú ý đến một lò nung thép. Quan sát vết nứt trên thành lò, Ain nhăn mặt, nghiêm giọng:
“Xây cái mới đi. Lò nứt như vầy thì sớm muộn gì cũng sập.”
Mấy thành viên xung quanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Không phải bọn họ không muốn xây lại, mà là vì Mih – người chịu trách nhiệm chính – không cho phép.
Mih kiên quyết giữ lò cũ vì không muốn chậm tiến độ đã hứa với Ain. Nhưng giờ thì không cãi được nữa, chỉ có thể ngồi im nghe Ain mắng không chừa một câu nào.
Sau khi xem xét lại toàn bộ khu nung, Ain ghé qua kho chứa than. Nhìn đống than chất cao như núi, hắn khẽ rùng mình. Mih đúng là kiểu người "đã làm là phải làm tới cùng".
Có mấy tộc nhân như vậy, Ain vừa cảm thấy yên tâm, vừa lo lắng không biết bao giờ Mih sẽ làm quá lên nữa.
Rời khỏi khu nung, Ain ghé qua chỗ lão Ky quan sát một hồi rồi mới trở về nhà.
Vừa bước vào, hắn liền đi đun nước ngay lập tức. Kể từ lúc ra ngoài đến giờ đã hơn ba tiếng, hắn lạnh đến mức run rẩy cả người. Nhưng trước mặt tộc nhân, làm sao có thể tỏ ra yếu đuối được chứ?
Ngồi trước bếp lửa, Ain xoa xoa hai tay, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.
“Ở trong nhà đúng là sướng thật…đi ra ngoài làm gì cho lạnh không biết.”
Hắn lười đến mức không muốn đứng dậy nữa.
Chẳng bao lâu sau, Ain quyết định xếp mấy cái ghế lại, tạo thành một chỗ nằm ngang tầm với bếp lửa, rồi thoải mái duỗi người.
Cảm giác ấm áp khiến hắn dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.